
t, vừa 6ađố kị, 18đem sách 51bỏ xuống, e2thở dài 1nói: “Trương 29Suất, trình ađộ tiếng dAnh của 4bạn đủ 7etốt rồi. 4 Không cần9phải đả 3kích mình bnhư vậy.” d7Trương Suất anhíu mày 8cười cười, eđi ra ngoài4arửa bút.
Quả 3fnhiên Chu adDạ chạy era cửa hàng dsách mua 95bộ bài dthi Tiếng c4Anh, còncmua luôn a8cả đĩa 3nghe nữa. 2 Vì ràng 27buộc chính bemình, lúc 05làm bài dthi, còn dbắt Trương 5Suất ở 8fbên cạnh 69giám sát, 0đỡ tìm 51cho mình 43đủ loại bccớ bỏ7acuộc. Trương d8Suất nói fbcho cô biết, 9cần phải 26lấy thái 68độ nghiêm 25túc để0blàm bài 5ethi, tốt 7nhất là f8phải làm 6liền mạch 53một lượt.
Chu 0Dạ nghe ffxong liền dlấy ví 3btiền, điện 0thoại đưa 9cho hắn, d8thái độbkiên quyết: 96“Bạn cầm 4giúp mình, 26hai tiếng 6này coi như alà cuộc dethi cấpd3bốn.” cNghiến răng, bnghiến lợi, 03vùi đầu 6vào bài 3thi.
Trương cSuất sợ 51quấy rầy 0cô, liền 0đi sang phòng dbên cạnh bđọc sách, 25hết giờ dsẽ quay 7elại thu 0bài. Hắn d6đồng ý 8sẽ giúp bChu Dạ chấm 9bài, vì f2Chu Dạ nói 6bnếu tự 9dmình chấm, 0nhất định fbsẽ cố caý sửa bài.
Thi fchưa tới 6một tiếng, bđiện thoại acủa Chu fdạ vang 39lên. Hắn 8định không2để ý tới, 5nhưng mà f2chẳng bao 2lâu lại 7reo vang, 00vẫn không 9ngừng. Hắn4asợ là có e4việc gì dagấp, chạy 7lại nói: e“Chu Dạ, eabạn có 7điện thoại
Chu 5Dạ đang 78làm bài bthi, lòng 9ngập tràn 0lửa, cố 5gắng chiến ceđấu cùng 7với hai 6mươi sáu fdchữ cái cetiếng Anh, 8không kiên 7nhẫn nói: a“Bạn nghe 7hộ mình f8đi, đừng 6quấy rầy a0mình nữa. b Đang thi 80có thể 56nghe điện 4thoại hayb6sao?” Trương 0Suất cười 60không nổi, 9đi ra góc 8ehành lang 4nghe máy, 3“Alo, xin 4ehỏi ai vậy?”
Vệ Khanh 4csửng sốt, 97còn tưởng 26rằng chính d6mình nhầm 4brồi, hỏi: 00“Xin hỏi, c2đây có 9phải là 4điện thoại 4của Chu bDạ phải akhông?”
Trương fSuất vội avàng giải bfthích: “A! e8Hiện giờ a6Chu Dạ không 6thể nghecđiện thoại, banh có việc abgì gấp axin cứ nhắn 3lại, tôi 7esẽ chuyển flời.” aaNhớ tớieachính mình 5hiện giờ 3cũng không fthể đi aquấy rầy 6cô làm bài f7thi, liền 32sửa lại: 17“Nếu anh 96có việc e9gì cần, 66vậy làm 08phiền một 4atiếng nữa 3gọi lại.”
Vệ dKhanh nghe c5giọng hắn, 9dường như 9quen thân 90với Chu 3Dạ, chẳng6những nghe e5điện thoại 4dcủa cô, 6blại còn dbảo hắn 5một tiếng 42nữa gọi 8lại, quan fhệ không 9đơn giản. 8 Vì thế, 4làm ra vẻ b3tự nhiên 3bthám thính: dc“Xin hỏi d6cậu là 35ai vậy?” 0Trương Suất 1chỉ nói: f“Tôi là 27bạn học ecủa Chu bDạ.”
Vệ 5Khanh “À” 6một tiếng, 2nói: “Bạn 6học ở 6Thanh Hoa?” 9Trương Suất fkhông biết 3hắn là 6ai, hỏi aekỹ như 3vậy làm 4gì, nhưng 64không tiện atừ chối, 03chỉ nói: a“Không, akhông, không, 92là bạn 49học khoa 0mỹ thuật 1tạo hình. 7 Xin hỏi91có chuyện 9gì không?”
Vệ d1Khanh trong b1lòng lạnh alùng “Hừ” 0dmột tiếng, 6thản nhiên bnói: “Được0rồi, lát 18nữa tôi 50sẽ gọi c0lại.” 7fXem ra Chu d2Dạ mới cccó bạn d4trai, trong 9lòng càng c4thêm khó 2chịu, càng e9không cam 41lòng dừng d2tay.
Nhưng 0rồi hắn 2cũng không 1gọi lại.
Buổi 8dtối Chu e8Dạ không 0còn phải actới quán 53bar làm, 6dthời gian dnày cuộc1sống thật ctiêu dao. 18 Ban ngày eetheo Tất 4bThu Tĩnh 7elên thư 22viện tự b5học, không 2có việc 9gì liền 7fvào phòng a2vẽ tranh 82vẽ vời. e8 Lúc bình 1thường bcô cũng 63xem một 6aít lý luận 1linh tinh 3về kỹ 14xảo hội 01họa. Giữa 0trưa nghỉ9cngơi, cùng amấy cô 3bạn đi 5ra ghế đá 09bên ngoài 20thư viện 8ăn táo.
Tất d2Thu Tĩnh 6nhìn quả btáo trên 0ftay nhíu 81mày: “Bây 77giờ, táo 68càng ngày33càng đắt, 1mà hương dvị lại 5càng ngày bcàng khó aăn”
Chu 3Dạ gật 2đầu tỏ 2cvẻ đồng d6ý, còn nói: 3d“Giờ càng 4cngày càng 2có nhiều72loại táo, 75cái gì mà f8táo đỏ, etáo vàng, f0táo xanh, 7ctáo nước dngoài…”
Còn d8chưa nói 7xong, mọi cngười đã 72cười lăn, 1Chu Dạ kỳ f0quái nhìn accác bạn,0vẻ mặt 9ekhó hiểu a8nói: “Cười dcái gì chứ! 1Loại táo 17này trước 4cđây cũng3chưa có 7còn gì!”
Mọi 6người thấy 60biểu tình ecủa cô 20như vậy 1càng cười elớn. Tất 92Thu Tĩnhcdcười: “Aiza, 4Chu Dạ, angươi thật 1đáng yêu, 45ngươi đang 6khai mạc fhội nghị1về táo 4bhay sao? Miệng 6đầy táo 5kìa!” Không 5ngờ cô 2bạn lại 3fnhớ nhiều6loại táo 7như vậy.
Cười dcười nói 8nói một dhồi, Tất 0Thu Tĩnh 87quay sang chỏi cô 8gái bên 9cạnh: “Bạn 19nhận học 05bổng rồi 4phải không? 37Nhanh vậy!” bCô bạn fkia gật ceđầu: “Đúng c3rồi, đã b8nhận rồi. a5 Vân Mã năm 8nay làm việc 5nhanh chóng, f0tháng Mười 1đã phát c2học bổng 29rồi, không clề mề 6bnhư mọi 3ckỳ đâu.” aBình thường1học bổng a0đều phải 4kéo dài 8ctới cuối 0học kỳ d9mới lấy 82được.
Tất 39Thu Tĩnh 2gật đầu: 7“Thật 5sự là ngưỡng 5mộ nha. 8a Học bổng ebquốc gia6của ta không 5ebiết tới 45khi nào mới cđược nhận, a4sợ rằng 3phải chờ btới khaiagiảng năm bsau quá.” aQuay đầu 78hỏi Chu 0Dạ: “Ngươi 3fđã lấy ehọc bổng eVân Mã chưa? 1Còn chưa 9chịu mời 85khách sao?”
Chu a9Dạ vừa 8nghe được 3phát học 4bổng sớm, 6bvẻ mặt 6mừng rỡ, c3nhảy dựng4alên nói: 64“Đâu có, 3đâu có, 85không thể f4thiếu ngươi 06nha.” Liền ddùng điện8bthoại tra ftiền trong etài khoản.
Giống 65như sấm f2sét giữa etrời quang, 41trong tài efkhoản của 4cô lại 5không cób9tiền. Cô 9anghĩ là enhầm lẫn, dfliền