
điểm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có, nhưng hắn lại luôn
bao dung với cô. Cho dù cô giận dữ thế nào, thậm chí còn tranh cãi
ầm ĩ, cho tới bây giờ hắn chưa từng so đo với cô.
Chỉ cần là người kia,
tất cả đều tốt đẹp. Cho dù là gánh nặng, cũng là gánh nặng ngọt
ngào.
Buổi tối cơm nước xong,
Chu Dạ muốn đứng lên, ngày hôm qua trở về rồi, nhưng hành lý vẫn còn
để ở nhà Trần Lệ Vân, vì thế muốn quay lại lấy. Cô có chìa khóa
riêng, gọi điện thông báo cho Trần Lệ Vân một tiếng, rồi lại ngạc
nhiên nói: “Sao xe anh hai lại ở đây nhỉ?”
Vừa mới đi tới cửa,
thấy Vệ An cầm theo một cái hòm, đang mở cửa. Hai người giật mình,
Vệ Khanh nhìn cái hòm dưới chân anh, lại thấy trên tay anh có chìa
khóa, hiểu ra, vỗ tay nói: “Anh hai, anh chị hòa rồi phải không?” Chu
Dạ cũng hoàn hồn, vội kéo anh hỏi: “Anh hai, có thật không ạ? Tốt
quá rồi, chúc mừng, chúc mừng anh chị!” Vệ Khanh chọc ghẹo: “Anh hai,
chúc mừng anh, vạn dặm trường chinh, rốt cuộc cũng thắng lợi, cuối
cùng cũng kết thúc cuộc sống người đàn ông độc thân!”
Cho dù Vệ An có đầy
kinh nghiệm chốn sa trường, đao thương bất nhậ, nhưng bị bọn họ nói
như vậy cũng phải đỏ mặt, xấu hổ, nhíu mày nói: “Vợ chồng son hai
người hiện giờ không muốn sống nữa phải không? Có việc gì thì nói
nhanh lên, nói xong đi nhanh!” Chu Dạ làm mặt quỷ, rồi tự mình đi thu
dọn đồ đạc.
Vệ Khanh chớp mắt
hỏi: “Anh hai, anh không bị chị dâu bẻ cổ tay chứ?” Vệ An lạnh mặt,
thằng nhóc này, vạch áo cho người xem lưng, đúng là đáng đánh đòn,
châm chọc nói: “Đêm qua về, không xảy ra chuyện gì chứ? Chu Dạ có dạy
dỗ chú nghiêm túc không thế?” Làm Vệ Khanh đỏ mặt, chắp tay nói: “Anh
hai, em chấp nhận chịu thua, đúng là gừng càng già càng cay!”
Sau này Vệ Khanh tìm
một cơ hội tức giận với Chu Dạ, ép cô phải giữ bí mật chuyện hắn
quỳ trên bàn chải, tuyệt đối không thể cho người thứ ba biết. Làm cô
cười không ngớt, ngược lại còn lôi ra uy hiếp hắn: “Nếu anh ngoan
ngoãn nghe lời, đương nhiên em sẽ không nói cho ai biết. Việc xấu trong
nhà, có gì hay mà kể chứ!”
Cả đời Vệ Khanh đều
thua dưới tay cô.
Một tuần sau, Chu Dạ
ngẩng cao đầu trở về trường. Tuy rằng cô mang thai, nhưng vẫn chưa lộ
rõ, đương nhiên vẫn đi học. Nhiều ngày không gặp, mọi người đều hỏi
thăm cô đi đâu, phần lớn đều không có ý tốt, chờ nhìn cô khóc lóc
sướt mướt để chê cười. Lại thấy cô vỗ bàn, quát lớn: “Trừng phạt
đàn ông không nghe lời chứ sao! Để xem từ nay về sau anh ấy có còn
dám trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài không?” Mọi người cười ngất, đều
vươn ngón tay cái, khen cô uy phong lẫm liêt.
Mấy người thân quen
lại hỏi cô trừng phạt thế nào, cô cũng không kể chuyện bắt Vệ Khanh
quỳ ra, chỉ nói qua loa là dùng một chút cách thức ép hắn cúi đầu
xin lỗi, vừa cười vừa nói: “Phạt anh ấy viết bản kiểm điểm, viết
không đạt không cho qua cửa, bắt viết nhiều quá, ngay cả thư ký của
anh ấy cũng phải kêu la! Ép anh ấy lớn tiếng nói: “Bà xã, anh sai
rồi.” Mới tha cho đấy!” Mọi người cười ha ha, nói Chu Dạ tài giỏi,
về sau sẽ dùng cách đó để trị đàn ông không nghe lời.
Lục Đan cười nói nói:
“Cả tuần nay tớ đều lo lắng cho cậu, giờ nhìn cậu không sao, đã yên tâm
rồi. Tớ còn sợ hai người lần này còn ầm ĩ lâu, không ngờ lại nhanh
chóng sau cơn mưa trời lại sáng như vậy!” Chu Dạ cười: “Ầm ĩ chứ, sao
lai có thể không ầm ĩ được, thiếu chút nữa thì tốc cả mái nhà lên
cơ mà! Nhưng dù có ầm ĩ thế nào, thì cũng phải chấm dứt, cho nên
có một số việc, không cần quá nguyên tắc, cần yên tĩnh nhắm một mắt
mở một mắt. Người xưa có một câu rất đúng đắn: ‘nhẫn nhất thời phong
bình lãng tĩnh, thoái nhất bộ hải khoát thiên không[85'>’. Khi hai vợ chồng
cãi nhau, thì không có giải pháp nào tốt hơn.”
Lục Đan lắc đầu,
"Cậu nhìn cậu đó, đúng là cô dâu mới, ghê gớm thật." Chu Dạ
cũng không e lệ, còn hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Tớ đã lập gia đình rồi
mà! Hiện giờ không chỉ là cô dâu mới, sắp thành một bà mẹ trẻ
rồi.” Lục Đan ngẩn người một lúc mới hiểu ra, kinh ngạc hỏi: “Tớ
không thể tưởng tượng nổi, cậu đã mang thai rồi sao?” Chu Dạ mỉm cười
gật đầu, cũng không ngại khi nói tới vấn đề này. Tháng sáu năm nay
cô sẽ kết thúc chương trình học nghiên cứu sinh, có lẽ sẽ bế cục
cưng đi dự lễ tốt nghiệp.
Chỉ khi nào làm mẹ,
mới hiểu được cảm xúc hạnh phúc vui sướng.
Mỗi ngày Vệ Khanh đều
cẩn thận đưa đón cô đi học, xe hơi hoành tráng tới trường, chiều nào
cũng đúng sáu giờ xuất hiện dưới sân giảng đường, trở thành hình tượng
ông xã “thập nhị tứ hiếu”. Mọi người đều cảm thán, nhìn một chàng
thanh niên đẹp trai tuấn tú vì Chu Dạ mà thi vào trường cao đẳng, một
ông chồng tuyệt thế, thoáng chốc trở thành câu chuyện được truyền
tụng xuống khóa dưới. Có một ngày, có một nữ sinh cố ý chạy tới
hỏi cô: “Học tỷ, làm thế nào để thu phục thành công hoa tâm của Đại
thiếu gia? Có bí quyết gì không?”
Chu Dạ hoảng hồn,
không ngờ được lại có người sẽ hỏi cô vấn đề này, lúc đầu trả lời
qua loa là không biết, không biết, là do mọi người hiểu nhầm. Nhưng cô
gái kia không tin, suốt ngày bám theo cô, thái độ không có được đ