
ất 90của cô ffấy điềm a4đạm, bộ51dáng im lặng, dkhông giống cvới người 2thường 2xuyên tới 8cquan bar, 87khiến cô c7không khỏi 7nhìn lại 0vài lần.
Nghe f1được giọng 1của một 8người khác dfnói: “Rượu bnày anh cố 7fý sai người3làm riêng accho em, không 3giống như 88uống rượu, 1anó giống 88với nước 9trái cây aehơn, em uống 4thử xem.” aThanh âm 10trầm thấp, agiống như 0thanh âm0fcủa một angười nhân 4dhậu, đáng 6atin tưởng, 4dụ hoặc cmê người. d Đem ống3hút đặt dtrước mặt 6cô gái trẻ, 12và rồi 07cô gái dịu 3dàng gật a1đầu, uống 0một ngụm, 27mỉm cười 9dkhen ngợi.
Chu 9Dạ quay eđầu vừa 9thấy, người 2này ăn mặc 4ehưu nhàn, 6aáo sơ mi 5trắng tùy eeý mở rộng, hai 5chân gác 2alên trên 3sofa, mái 8tóc có chút 6rối nhưng e4vẫn rất 0đẹp, ngón ftay vô tình 2hay cố ý 6gõ gõ trên 0mặt bàn, 66vẻ mặt 76hoàn toàn 5athoải mái, 9thanh thản. 80 Cô cảm athấy nhìn c5rất quen, dtrong lúc a9nhất thời 9bchưa nhớ 23được là 28ai, cứ nghĩ 4rằng ngôi 7sao nào đó 1btrên ti vi, a7nghĩ rằng c6soái ca trong 3thiên hạ 1cũng không 9dkhác nhau eelắm, mặc 0kệ bọn 1họ, không 7cần nghĩ 6enhiều, vì cthế bỏ fqua, quay 1đầu bước 5ađi.
Không f5phải Chu 40Dạ trí acnhớ không 1dtốt, mà 6là hình 17tượng Vệ aKhanh thay6đổi quá 00lớn, khiến 05cô không e0thể ghép 69hắn với 67hình tượng 9cnghiêm túc dtrong lễ a1trao giải 29kia cùng 91chung một aechỗ.
Vệ fKhanh lại dliếc mắt 2một cái eliền nhận 0ra cô, ánh 50mắt của 1hắn cực 88kỳ lợi 6hại, dù 19người nào 2có khoác 6bao nhiêu 4cái mặt e0nạ, hắn dvẫn có f0thể nhìn 57ra gương 2fmặt thật 2acủa kẻ 8đó. Kêu 3Chu Dạ đang 26xoay người 3đi: “Mang ’Vương ftriều’ 1atới đây c.” Chu Dạ afsửng sốt, 4thời gian 6cô làm ở 4đây cũng 4ekhông phải 65là ngắn, f1chưa bao 82giờ nghe cfqua loại 10rượu nào 3có tên là2“Vương btriều” 63. Nhưng cô 1vẫn kính 2cẩn cúi 2đầu, đi evề hướng 29quầy bar.
Vệ 30Khanh nhớ 84buổi lễ 23trao giải cflần đó, 3hắn ngồi 9eở bàn chủ 4tịch trên 26sân khấu, 2fkhông còn 7chỗ ngồi. 1 Buổi lễ 7eđã bắt 12đầu thì 54có một 86nữ sinh 41cúi đầuađi vào, 16đi từ phía 7cuối đi 69lên phía atrước một 1hàng dài, d6vô cùng fxấu hổ. 75 Cô mặc d3một áo 08sơ mi trắng, 1tay áo gấp elên tận ekhuỷu tay, f7mồ hôi f7ẩm ướt. 64 Khi ánh mắt 4dtoàn trường 8đều dừng 0lại trên engười cô, dthì lại d9ra vẻ bình 98thản ngồi d6xuống, chờ f1người ngoài fakhông chú 80ý, liền 9lấy khăn b5tay ra nhanh d9chóng lau 24mồ hôi.
Lúc 7dtiếp xúc 4gần gũi 0nhất, chính 90là lúc trao 4giải. Cô 2lên lĩnh f3học bổng,83là tiêu 81điểm chú f5ý của toàn 3trường. 1 Mái tóc fcngắn mềm a3mại, ngũ 6quan tú lệ, fcda thịt 2trắng mịn, c3mũi cao thanh 6etú, đôi b7môi đỏ dmỉm cười, 41ánh mắt 18trong vắt. ae Lông mi thô 9thẳng, thể 32hiện tính 3cách kiêu angạo, đàngchoàng. Bàn ctay vô cùng 55tinh tế, 6flúc bắt 2btay nàng, 1cảm giác a9bàn tay mềm0mại như 51không có exương, giống b6như một edải lụa alướt qua 86tay hắn.
Lễ 93trao giải 15kết thúc, 74lại gặp 8cô ở cổng 6btrường, 7đang đứng 81nói chuyện40với bạn b7trai, vô 5cùng thân 76thiết. Hoàn 4etoàn không 6thể tưởng ftượng ở 5anơi này 28có thể 8gặp cô. 3 Trong thời 5egian ngắn 58như vậy elại gặp 68lại, không c2thể tính 8là không bcó duyên a8phận.
Thật 1ra số lần 4cbọn họ 2agặp gỡ a8so với số 44lần họ ffbiết còn 8nhiều hơn. 9b Lần đầu 35tiên gặp 8gỡ, chính dlà ở cổng 3trường, ehắn không d6kiên nhẫn 9mà nhấn5còi, Chu e3Dạ thì 85ghét cái 80kẻ đi xe 4axịn còn 3huýt sáo 2aầm ĩ. Chẳng 2qua chínhb2bọn họ 3còn không 54nhớ rõ.
Chu 8Dạ chỉ 80Vệ Khanh bở xa xa 3dhài hước 46nói: “A fTề, hoàng b8đế muốn f‘Vươngftriều’ 24? Anh biết 40là gì không?” 1A Tề cười: 8e“Đương dnhiên, cống 1phẩm. Quân23(quân vương) 8amuốn thần bd(bề tôi) 98chết, thần dkhông thể b3không chết.”5“Vương 0triều” flà Vệ Khanh bemuốn một 70người chuyên 00nghiệp đứng 6tiếp rượu.
Chu 23Dạ líu 0lưỡi không dnói lên e7lời, đem dchất lỏng 4màu hổ 2phác đi f6tới, thậtbcẩn thận. 85 Vệ Khanh 9nhíu mày 9nhìn cô, 7một chiếc 0hộp nhỏ 19tinh xảo 7cđặt lên 03trên khay. c6 Chu Dạ khó 2hiểu, hỏi: d“Tiên sinh, c9xin hỏi 5đây là d8——” 8fVệ Khanh 4blười biếng cnói: “Tiền 6boa.” Chu 2Dạ chưa ctừng nhận atiền boa 89đặc biệt 62như thế d4này, nhưng 1ý chỉ của f8hoàng đế f9không dám 1trái lời, 63chỉ phảianói: “Cám b7ơn.” Khom 6cngười lui f4ra.
Đi cra phía sau, cmở chiếc f9hộp ra liền 7cảm thấy f3vô cùng 4kinh ngạc, b5bên trong b0là một 1chiếc vòng facổ vô cùng 7tinh xảo, e9dưới ngọn cđèn rạng frỡ thật edsự rất 70đẹp. Qua 54số trang 9sức mà bcô từng 8enhìn qua, 8ước chừng 39nó có giá 4mười vạn. b Trong lòng 47cảm giác 8bất an, 5hoài nghi 1ecó phải 31hắn đưa a6nhầm tiền fboa hay không, e0ra tay cũng equá hào faphóng ! Nhất d4thời lo2lắng, không ebiết có 9dnên trả a8lại hay 9không. Loại 0đồ vật 6quý giá f3này, có97gây phiền ftoái hay 4ckhông?
Suy 09nghĩ nửa 39ngày, người 5như thế 7vô cùng cxem trọng 2dmặt mũi, 9nếu trả15lại, chỉ 3sợ không b8được. 0 Vẫn là 85yên lặng e7xem xét, atạm thời 72xem diễnd7biến ra bsao. Tuy rằng 1may mắn 71có của 7từ trên 2trời rơi 61xuống, nhưngetrong lòng e0vẫn cảm 06thấy không 9ban tâm. Vì cthế cất 6đi, không e0dám lộn 0xộn, dĩ 7bbất biến 0eứng vạn 8biến