Có Lẽ Là Yêu

Có Lẽ Là Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326990

Bình chọn: 10.00/10/699 lượt.

người, 17không ai may cmắn thoát 9khỏi, trong 00đó, một 4người đã62mất 3 cái feđiện thoại, b7cứ mất 44lại mua, b7mua lại mất, 8tuần hoàn 2cnhư vậy. b8 Duy chỉ có 8Chu Dạ là 93tới tận ebây giờ ffmới xui xẻo.

Vì 68thế đành e2thông báo etin tức ở ftrên mạng e5nói mình 7fbị mất 0điện thoại,d0có việc 4bgì thì gọi 0evào điện 7thoại ở 8kí túc. Thực 54ra, bình thường cecũng chẳng 3ai tìm cô efcả.

Vệ 0Khanh gọi bmãi mà không fathấy cô d7bật máy, fcó chút không 5kiên nhẫn. a Vốn định fatrực tiếp 9tới trường 84tìm cô, nhưng 81nghĩ nghĩ flại, lại 6tạm thời3akiềm chế. 5 Chu Dạ dù 61sao vẫn chỉ 33là sinh viên, 66vẫn cố bfgắng là 12sinh viên3ftốt, cho 3nên, cái a9gì cũng phải 7atừ từ, 6tiến hành 20chậm mà f9chắc, tốn 1achút thờic6gian cũng 8là đáng 97giá. Con gái 37bây giờ 5thay đổi fxoành xoạch, 7đủ loại 4tính cách, 65hắn ở giữa bđám mỹ b0nhân, tự dbnhiên hiểu 4sâu về những 21điều này.

Người 26này là ma 2quỷ, suốt ngày 3dmê hoặc 47người khác d8phạm tội a3trầm luân, 7tiền tài 9vật chất, cdục vọng 5đủ cả, 9dvạn kiếp 9bất phục.

Lại ftới cuối 0tuần, Chu e6Dạ theo thường 6lệ đến a6“Vương 56triều” 3bđi làm. 8b Chân trước e3mới vào 2cửa, đã 70nghe thấy f6giọng của 21Thịnh tổng bphía sau:99“Tây Tây, 82điện thoại 91của cô sao 01không liên 89lạc được?”

Chu 81Dạ cho rằng 12hắn tìm 3mình có việc, 1fvội giải 44thích: “Thịnh ctổng, ngạid4quá, tôi 6bvừa mất ađiện thoại. f Ngài tìm 5ftôi có việc c8gì thế?”

Thịnh 9tổng nghe 2xong hiểu 7ra, hóa ra 1là mất điện adthoại, thảo 1nào không 0aliên lạc dđược, 8nói: “Quán 5bar giờ thiếu 6người phục a3vụ, muốn 4hỏi cô ngày d4thường có ctới làm 53được không, 4tiền lương 2không thành 9vấn đề.”

Chu b7Dạ trầm bangâm sau một 17lúc lâu, 2nói: “Thịnh 7tổng, ngài 4cho tôi cóf5thời gian 6suy nghĩ đã.” aHàng đêm 72điên đảo 32cuộc sống, 5cô chỉ sợ 39ăn không 0tiêu, dù 23sao việc 4chọc mới 1là quan trọng 6nhất. Thịnh a4tổng nghe2thấy cũng ekhông làm 6khó cô, chỉ 93nói: “Vậy 7cô cứ suy 4nghĩ đi nhé.”

A 26Tề sai cô 1emang rượu 7Đoan Chi 69tới bàn e3cho khách. f Cô nhìn ra bxa xa, thấy dở đó chỉ 03có duy nhất e8một người 63đàn ông, 76lẳng lặng c4ngồi trong 0góc, không 89có bạn gái, dcũng không d7để cho 59ai có cơ chội tới 1gần. Nghĩ 8rằng, người d5này không aphải tới emuốn mượn 4rượu giải fsầu đấy 9fchứ?

Vừa 48đặt rượu d7xuống, liền ffthấy người dđó cười 18với cô, a3“Tây Tây 9tiểu thư, 4có thể uống 5một chén 13chứ?”

Chu 92Dạ nghe thấy 30hắn gọi 84tên mình, 0trong lòng 6hoảng sợ, 2cẩn thận1nhìn lại 14mới nhận bra hắn chính 17là hoàng eđế lần ctrước giá 69lâm “Vương53Triều”. 1 Càng nhìn 92càng giật cmình, trong 4lòng vô cùng 2lo lắng.

Vệ 9Khanh hôm 4nay mặc âu 0aphục, caravat 12đã tháo 8lỏng, áo 3khoác cởievắt ở bên 3cạnh, nút cáo ở cổ 2btay đã được bbcởi, lộ 7ra vẻ phóng atúng ươngacngạnh. Chu 4Dạ bỗng dadưng nhớ dtới buổi blễ trao giải 8lần đó, 2fcàng nhìn59càng cảm d6thấy giống. 99 Nhưng trên 04mặt cũng 5ckhông dám 1dbiểu lộ 09ra, cho dù f8đúng thì 5thế nào! fHắn dường 0như còn chẳng e4nhớ cô là 1ai.

Hạ aquyết tâm,cô 04quay sang cười 0nói: “Ai 35za—— tiên 3sinh, tôi 1còn phải33làm việc!” bNgười muốn 58tới gần 9cô không 5phải là 4không có, 46cô đã sớm5quen với 30việc này.

Vệ 0Khanh lười 4biếng dựa dvào sofa, 8nói: “Tiếp 31tôi uống 65rượu cũng dlà việc 5làm của f8cô. Tiền f8boa bao nhiêu 4tùy cô.” 2Lời tuyên 7bố này của 7hắn làm 8eChu Dạ phải 74suy nghĩ. 4 Bình thường 2btiếp khách 52uống rượu, 47phục vụ21sẽ được 8trích phần 1trăm hoa hồng. 6 Mỗi buổi d0tối nhờ 3đó mà thu 4nhập không 4ít.

Chu dDạ tới ađây để 90kiếm tiền 23, có thể fkhông cần alàm việc amà vẫn có etiền, cớ 7sao mà không elàm? Biết eông chủ dsẽ không f2nói gì mình, 2fvì thế ngồi 1ở ghế 1đối diện, f6nói: “Đây 1elà do anh 53nói.” Hướng 0dhắn cười, d3rồi kêu dhai chai rượu cđắt nhất. b6 Tính cô vốn 5phúc hậu, e6thấy tốt bmới làm, 4không quá6ctham lam.

Vệ 3Khanh cầm 9bchai rượu 08rót thay cô, 8nói: “Có 1thể uống dbao nhiêu athì uống, 57không cần ecố gắng f1quá.”

Chu eDạ cảm 6fthấy người 09này vô cùng 91kỳ lạ, 6rất quan f7tâm người fkhác, nhưng 88tửu lượng 3của cô ở 6nơi này, e9chỉ sợ e7xứng đáng 7dlàm sư phụ

Hai f1ly rượu 3vừa đặt 2xuống, mùi 4rượu sực 05lên mũi, 7toàn thân bnóng lên,d4mặt đỏ 87bừng.

Vệ cKhanh thấy cmắt cô đỏ 9ngày, đã 1fngà ngà say, 22xua tay nói: cf“Được36rồi, đêm 7bnay cô có fthể trở f4về nghỉ 6angơi.” Rồi 5clại gọi 82Thịnh tổng f8tới, “Thịnh3tổng, vị 87tiểu thư banày có vẻ 6không thoải 30mái, tôi 1thấy là 5vẫn nên 0cho cô ấy avề nghỉ engơi cho tốt.” 5eThịnh tổng 56gật đầu 7biết điều, 3vội nói: b“Được7được, 9cTây Tây, 11hôm nay cô 2về nghỉ 1ngơi sớm 5đi.”

Chu a5Dạ không e2nghĩ rằng b7chuyện như e0vậy là xong, bthật sự 7chỉ là uống6rượu mà 7dthôi, hơn bnữa, lại dcòn cho cô enghỉ sớm. 2 Cô cũng không abtừ chối,a3cảm ơn Vệ 95Khanh rồi bđứng dậy 1cmuốn đi.

Vệ 0Khanh lại c4gọi cô lại: 9“Tây Tây 5tiểu thư, 75chờ một 1chút.” Từ 0trên sofa,4đưa cho 29nàng một 1bcái hộp

Chu 1eDạ nhất 27thời không 7có ý nhận e3lấy. Vệ 1Khanh cười: 4“Yên tâm, d2đây chỉ alà thù lao fgiúp tôi b6uống rượu.”

Chu 41Dạ mới 3đưa tay 91nhận lấy,


XtGem Forum catalog