
đến khi ăn xong bữa tối, tiễn Chung Ni đón chuyến xe buýt cô mới gắng sức vờ
như không hề có chuyện gì, hỏi: "Anh ta về nước bao giờ?"
"Ai
cơ?" Chung Ni phản ứng ngay lại.
“Giám
đốc Dương em vừa nói lúc nãy đó!”
“Về
hơn hai tháng rồi!” Chung Ni nói: “Anh ta vừa vào công ty cả đám đã mê mẩn điển
đảo. Nhưng mà, em là đứa khờ khạo nhất!”
Xe
buýt đã đến, Diệp Phiên Nhiên đưa mắt nhìn theo Chung Ni nép người bước lên cửa
xe, dáng hình cao ráo cân đối, trang phục trang nhã, mặt thanh mày tú, mày rậm
mắt đen, trông không khác gì cô ngày xưa.
Cô
thở dài, giẫm lên bóng cây mờ nhạt bên đường, bước đến phía trước. Tại ngã tư,
trông thấy đèn đỏ, cô khẽ dừng bước, trước mặt
là dòng xe tấp nập, chẳng rõ người ngồi trong chiếc xe có phải là anh không?
Song,
dù sao thì cô và anh sống cùng một thành phố bước trên cùng mặt đất, hít thở
chung một b lang="NL">Mãi đến tận bây giờ anh vẫn độc thân, vẫn
chưa có bạn gái, liệu có phải vì anh vẫn mãi đứng nguyên một chỗ chờ đợi, chờ
đợi cô quay về?
Diệp
Phiên Nhiên không dám khẳng định nhưng cô quyết định thử
sức một lần. Dương Tịch à, lần này đổi lại để em theo đuổi anh nhé!
Trưa
hôm sau, gần mười một giờ, Diệp Phiên Nhiên xin chủ nhiệm Triệu Khang cho nghỉ
phép, ra khỏi văn phòng bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Khoát
nước lạnh thấm lên mặt, thoa lớp kem dưỡng da, kem giữ ẩm, phấn phủ nền, lại
phủ tiếp một lớp phấn mịn, làn môi điểm lớp son bóng hồng nhạt. Cô trang điểm
rất nhạt nhưng càng tôn lên dáng vẻ xinh xắn tự nhiên. Mái tóc suôn dài buộc
gọn nay xõa ra, đen nhánh sáng bóng, được thả rủ xuống bên cổ. Chiếc
áo len dệt kim phối cùng chiếc đầm đen ngắn. Ngắm nhìn mình trong gương, có lẽ
chẳng còn nét trẻ trung nhưng trông cô vẫn xinh xắn thanh lịch đến xao lòng.
Ngày
xưa Dương Tịch thích dáng vẻ của Diệp Phiên Nhiên, trong sáng xinh xắn, hệt như
đóa hoa loa kèn nở rộ buổi sớm mai.
Trang
điểm xong xuôi, cô bước ra khỏi công ty, vẫy tay đón taxi. Diệp
Phiên Nhiên không phải lần đầu tiên đến trung tâm Chi
nhánh công ty chứng khoán XX tại thành phố S nhưng chưa lần nào cô thấy căng
thẳng thấp thỏm như hôm nay. Đứng trong t nhìn hàng số đỏ rực nhấp nháy, cô nghe
nhịp đập điên cuồng của con tim trong lồng ngực, thình
thịch thình thịch, hơi thở dường như cũng trở nên khó khăn hơn.
Đứng
ngoài cửa phòng tiếp thị, bàn tay chậm rãi nhấc lên, hệt như đang phải gánh
chịu sức nặng ngàn cân. Cô hít một hơi thật sâu, trống ngực đập loạn nhịp, cô
nói với chính minh: "Diệp Phiên Nhiên, cố lên!"
Thế
nhưng, bàn tay chưa kịp chạm vào, cửa đã mở ra. Chung Ni từ trong bước ra, từ
đầu đến chân là bộ đồng phục xanh đậm, khó lòng che giấu nỗi niềm kinh ngạc lộ
trên gương mặt rạng ngời trẻ trung của cô.
"Chị
à, sao chị đến đây?" Kèm theo câu hỏi của cô là ánh mắt vây lấy của cả
phòng. Nhưng, Diệp Phiên Nhiên vờ như không nghe thấy, cô chỉ trân mắt nhìn
người đàn ông sau lưng Chung Ni.
Anh
mặc bộ âu phục đen tuyền, phong độ đầy mình, ngọc thụ lâm phong. Quả nhiên là
Dương Tịch, người mà cô hằng mong nhung nhớ.
Cô
không gặp lại anh đúng ba năm trời, cô nhanh chóng mắt đảo một vòng quanh gương
mặt, sống mũi, làn môi anh. Vóc dáng cùng vẻ bề ngoài Dương Tịch không thay
đổi, nhưng phong cách thay đổi rất nhiều, anh trở nên điềm tĩnh chững chạc,
lạnh lùng hơn trước. Nhất là ánh mắt, tuy rằng vẫn đen láy sâu thẳm nhưng không
còn vẻ ấm nồng cuồng nhiệt như trước mà lạnh lùng xa cách, khiến cô cảm thấy
hoàn toàn xa lạ.
Dương
Tịch tay ôm xấp chứng từ
nhưng anh không hề lúng túng
đánh rơi tập hồ sơ xuống đất như trong tưởng tượng của cô. Vẻ mặt anh lạnh
lùng, ánh mắt cao ngạo lướt qua trên gương mặt cô,
hệt như đang nhìn người đi ngoài đường, xoay người tiến vào
phía trong cánh cửa kính. Thứ bồm bộp rơi trên mặt đất chính là tâm trạng của
Diệp Phiên Nhiên, cô chết sững người tại chỗ, mặt mày trắng bệch như tuyết,
hoàn toàn đối lập với chiếc đầm ngắn màu đen, Chung Ni đứng trước mặt cảm nhận
có gì đó không ổn, khẽ đẩy vai cô, nói: "Chị sao thế?"
Cô
nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười gượng gạo: "Đâu có gì. Sáng chị
ra ngoài có việc, vừa hay tiện đường ghé công ty em, luôn tiện ghé thăm em
thôi!"
“Thế
thì cùng nhau đi ăn trưa nhé chị!” Chung Ni nói: "Căn tin công ty bọn em,
thức ăn nấu cũng ngon lắm!"
"Thôi
vậy!" Diệp Phiên Nhiên nắm chặt đôi bàn tay run rẩy, nín nhịn từng cơn đau
khẽ nhói lên trong lồng ngực, nói: "Chị còn phải vội quay về công ty, còn
một phương án chiến lược vẫn chưa làm xong, trưa nay còn phải tăng ca nữa!”
Cô
không đủ can đảm nán lại nơi này nữa, trước khi sụp đổ cô phải quay người cất
bước.
Cánh
cửa thang máy đóng chặt ngay sau lưng, cô cúi đầu, nước mắt tựa như bờ đê vỡ cứ
thế tuôn rơi. Diệp Phiên Nhiên, mày lầm rồi! Trong mắt Dương Tịch đã chẳng còn
mày nữa. Ba năm chẳng phải khoảng thời gian dài nhưng đủ để anh ấy quên mày!
Tháng
10 năm 2004, trong tin nhắn của Dương Tịch đã viết "Tình đã cạn, bát nước
hắt đi khó lòng lấy lại được.” Anh chẳng phải vì giận dỗ