
gặp được chàng trai tốt hơn
cậu ta. Tớ thấy Tiêu Dương cũng rất được!”
Tiêu Dương là nam sinh
duy nhất tốp mười trong lớp phân ban văn. Tướng mạo cao gầy, diện mạo
anh tú, ánh mắt u buồn, trong lớp lặng lẽ ít nói, cùng chút mỉa mai
nổi loạn. Dáng vẻ ngạo nghễ này mang chút phong cách của Tạ Đình
Phong.
“Theo tin tức đáng tin
cậy thì Tiêu Dương có ý với Phi Phi đấy! Nghe nói, lần trước phong
socola Dove là cậu ta lén lút nhét vào hộc bàn cậu đấy!” Tạ Dật
cười tủm tỉm.
Chẳng rõ có phải vì
ánh mặt trời gay gắt mà gương mặt Hạ Phương Phi ửng đỏ quyến rũ vô
cùng. Cô ngồi bật dậy, nó: “Đi thôi, các chị em, tớ mời các cậu
uống Coca!”
“Con bé đó là Diệp
Phiên Nhiên đấy hả?” Trần Thần đang ngồi nghỉ bên sân tập, trông thấy
Dương Tịch ngẩn ngơ nhìn chăm chăm: “Cô ta dường như thay đổi rất nhiều
rồi, cao hơn trước, cũng xinh hơn trước!”
Dáng vẻ ḥn giờ của
Diệp Phiên Nhiên đã không còn giống với trong ký ức của Dương Tịch
nữa. Vóc dáng cao hơn nhiều, mái tóc cũng dài hơn, xõa trên bờ vai,
trên làn da láng mịn tô điểm vài vệt đỏ hồng nhạt, toàn thân toát
lên cốt cách dáng vẻ tươi đẹp xinh xắn, chẳng còn vóc dáng gầy guộc
nhỏ nhắn như trước kia nữa.
Liếc nhìn gương mặt
xinh xắn thanh tú của cô, lồng ngực Dương Tịch thắt lại, con tim cậu
khẽ run rẩy.
Chia tay nhau nửa học
kỳ, cậu rất nhớ cô, nhớ cô vô cùng. Từ ngày cô ra đi, cậu đã bắt
đầu nhớ nhung cô rồi.
Có tình cảm của chị em
bạn gái, vui vẻ náo nhiệt nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn có chỗ trống trải,
cảm giác lạnh lẽo đến khó hiểu.
Diệp Phiên Nhiên vẫn
không sửa được thói quen viết chữ trên trang sách, nhất là giờ học chính trị,
cô không muốn nghe giảng nên viết bừa vẽ bậy vào sách. Nếu không thì lấy sách
che lại, còn mình thì lén nấp phía dưới viết thư cho Thẩm Vỹ.
Những bức thu thường rất
ngắn gọn, kể sơ lượt tình hình học tập sinh hoạt gần đây, chẳng hề có ngôn từ
hoa mỹ, rất mực bình dị, nhưng cuối mỗi bức thư cô đều gửi kèm bài thơ do mình
sáng tác, lung linh huyền ảo, mô phỏng phong cách thơ văn Tịch Mộ Dung[3'>.
Diệp Phiên Nhiên mua một
cuốn sổ bìa da giấy màu xanh, nửa phía trướcài vở môn tiếng Anh, phía sau ghi
chép tỉ mỉ cẩn thận những áng thơ ngắn do cô sáng tác. Xưa nay cô chưa từng
nghĩ đến chuyện sáng tác văn học, nét chữ non nớt, nhưng cô xem đó như báu vật,
thậm chí còn kèm cả tranh ảnh minh hoạ.
Giáo viên chủ nhiệm lớp
phân ban xã hội họ Quách, là giáo viên dạy môn văn. Thầy không thích cá tính
hướng nội quá mức của Diệp Phiên Nhiên nhưng vẫn thường xuyên ca ngợi những
sáng tác của cô. Lại thêm việc Diệp Phiên Nhiên lần nào bài kiểm tra môn văn
cũng đạt điểm cao nhất trong khối học, tổng điểm phẩy xếp hạng tốp mười nên
thầy chọn cô đảm nhiệm vai trò ủy viên môn văn.
Hôm đó tập xong thể dục
giữa giờ, Diệp Phiên Nhiên kéo Hạ Phương Phi đến hòm thư ở cổng trường để lấy
thư. Cô tìm rất nhanh trong tập thư dày cộm, chọn ra cái cảu mình. Ha Phương
Phi cướp ngay lấy bức thư, nhìn thẳng lên ánh mặt trời, lờ mờ trông thấy bức
thư hình dạng trái tim.
“Thành thật khai báo đi,
là thư tình phải không?”. Hạ Phương Phi cười tủm tỉm nói.
“Cái gì chứ, cậu nói
bừa!”. Diệp Phiên Nhiên bị nói trúng tim đen, không nhịn được đỏ mặt, cô đưa
tay giằng lại. Hạ Phương Phi giấu bức thư sau lưng, vừa đi giật lùi vừa nói:
“Ha ha, tớ biết ngay mà, là thư tình của Thẩm Vỹ viết cho cậu!”.
“Cậu cũng quen Thẩm Vỹ
à?” Diệp Phiên Nhiên hơi kinh ngạc.
“Quen chứ, nhưng không
thân. Hồi trung học năm nhất, bọn mình cùng tham gia kỳ thi toán Olympic cấp
thành phố. Cậu ấy đoạt giải nhì, còn mình tay trắng ngã về không!” Hạ Phương
Phi nói vẻ thần bí, phe phẩy bức thư trong tay: “Nhưng mà, chuyện của bọn cậu,
tớ nghe nói từ lâu rồi, còn ngỡ tin đồn thất thiệt, hóa ra là chuyện có thật.
Đây chính là bằng chứng…”.
“Cái gì mà bằng chứng?
Mau trả lại cho tớ!”. Diệp Phiên Nhiên hấp tấp nói. Hạ Phương Phi vẫn cười:
“Nếu cậu đuổi kịp tớ, tớ sẽ trả cho cậu!”.
Diệp Phiên Nhiên không
khỏi ủ rũ, ai mà không biết chạy bộ là thế mạnh của Hạ Phương Phi chứ, lần này
trường tổ chức đại hội thể thao mùa thu, cô ấy đăng kí giải 1.500 mét n
Mãi suy nghĩ, Hạ Phương
Phi đã chạy đến trước mặt cô. Tiểu nha đầu chết tiệt này, chỉ thích chơi trò
trốn tìm thôi!. Nhưng bức thư của Thẩm Vỹ ở trong tay cô, Diệp Phiên Nhiên nhất
quyết phải giằng lại.
Tốc độ hai người chênh
lệch khá xa. Đợi đến khi Diệp Phiên Nhiên thở hổn hển chạy vào lớp học thì Hạ
Phương Phi đã thoải mái ung dung ngồi ở chỗ mình, đang lấy bức thư của cô làm
chiếc quạt.
“Phi Phi chết tiệt, cậu
trả thư lại cho tớ!”. Diệp Phiên Nhiên giận quá mất không nói, chẳng ngờ đâm
sầm vào một người vừa bước vào. Cô không chú ý, cứ thế cắm đầu tiến lên phía
trước.
“Cậu…”. Lời nói thốt lên
giữa chừng, cô trông thấy rõ dáng hình người đó, khẽ giật mình. Là Dương Tịch!
“Ờ, tôi đ