
ến tìm Đồng Hinh
Nguyệt!” Vẻ mặt cậu hơi bối rối, liền giải thích ngay lập tức.
Diệp Phiên Nhiên lấy làm
lạ, cậu đến tìm Đồng Hình Nguyệt thì liên can gì đến tôi? Cô quay người chạy về
chỗ ngồi, giật lấy bức thư từ trong tay Hạ Phương Phi.
“Trông cậu căng thẳng chưa
kìa, chẳng phải chỉ là bức thư thôi sao?” Hạ Phương Phi mỉa mai nói.
“Cậu không hiểu đâu!”
Triệu Hiểu Tình cũng xúm lại: “Đó là thư của bạn trai cậu ấy, nửa tháng mới có
một lá. Bảo bối của Phiên Phiên nhà mình đấy!”
Hai người kẻ tung người
hứng, khiến mặt Diệp Phiên Nhiên đỏ bừng bừng. Cô ngại ngùng việc mở thư trước
mặt bọn họ nên kẹp vào sách ngữ văn.
“Này, có thể cho tôi mượn
vở ngữ văn của cậu một chút không?”
Dáng người cao lớn che
khuất ánh đèn trên đỉnh đầu. Diệp Phiên Nhiên ngẩng đầu, trông thấy Dương Tịch,
cô không khỏi kinh ngạc. Cậu đang nói chuyện với cô
“Bọn họ ai cũng bảo vở
ngữ văn của cậu viết rất đẹp, tôi muốn mượn để tham khảo.” Dương Tịch đứng
trước bàn của cô và Hạ Phương Phi, mặt không lộ cảm xúc, khóe môi cứng đờ.
Dù là vậy thì trên người
con trai này vẫn tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa cả lớp học. Đám nữ sinh ai nấy
mắt đều nhìn thẳng: Đây chính là Dương Tịch trong truyền thuyết đấy ư? Đẹp trai
quá! Quả là nhân vật “coolboy” bảnh bao nhất trường!
Dáng người Dung Tịch cao ráo
thon gầy, đôi mắt sâu đen, đường nét gương mặt sắc sảo anh tuấn. Dù mặc bộ đồng
phục giản dị nhất thì trông cậu vẫn khôi ngô tuấn tú hơn những nam sinh khác.
Diệp Phiên Nhiên bụng dạ
bảo, vừa rồi chẳng phải cậu nói tìm Đồng Hinh Nguyệt ư, sao giờ lại quay sang
mượn vở của tôi chứ? Cô miễn cưỡng nói ứng phó: “Bọn họ lầm rồi, giờ văn xưa
nay tôi chẳng bao giờ chép bài cả!”
“Đúng đấy, điều này mình
có thể làm chứng!” Hạ Phương Phi ngồi cạnh hùa theo: “Bạn ấy thích vẽ bậy vào
vở”.
“Vậy cho tôi mượn sách
ngữ văn!”
Không phải chứ? Diệp
Phiên Nhiên trợn tròn mắt, cả sách cũng muốn mượn? Cái tên này chắc là có bệnh
rồi!
Chưa kịp nói gì, Hạ
Phương Phi đã dâng sách bằng hai tay cho cậu ta: “Đây, nhớ mai trả lại đấy!”
“Cảm ơn!” Dương Tịch nói
nhanh, chạy đến trước mặt Trần Thần đang trò chuyện với Đồng Hinh Nguyệt, vỗ vỗ
vai cậu ta: “Đi thôi, đến giờ vào lớp rồi!”
“Xong rồi à?” Trần Thần
chớp mắt nhìn cậu, thấp giọng hỏi. Dương Tịch lộ ra nụ cười khó hiểu, kéo cậu
ta ra khỏi lớp.
Đồng Hinh Nguyệt nghi
hoặc nhìn theo bóng dáng họ rồi lại đưa mắt nhìn sang Diệp Phiên Nhiên.
Diệp Phiên Nhiên đến lúc
này mới hoàn hồn, cô trố mắt nhìn Hạ Phương Phi, hấp tấp đuổi theo ra ngoài:
“Này, Dương Tịch, chờ đã!”
Dương Tịch đứng ngay lại
hành lang, quay người lại.
“Đưa bức thư trong sách
cho tôi!” Cô nói với giọng nhỏ nhẹ,
Cặp mắt Dương Tịch liếc
sang, ánh mắt cậu mềm nhũn đến mức tưởng chừng như viên kẹo đang nóng chảy, kèm
theo nỗi buồn man mác.
“Là Thẩm…” Trần Thần vội
vàng huých Dương Tịch ngăn không cho cậu nói tiếp. Dương Tịch nhẫn nhịn, rút
bức thư ra đặt vào tay Diệp Phiên Nhiên.
“Sáng mai có giờ ngữ văn,
cậu nhất định phải trả sách đấy!” Diệp Phiên Nhiên trịnh trọng nói thêm một câu
rồi chạy vào lớp.
Dương Tịch đứng tại chỗ,
bóng hình cô dần xa khuất trong con ngươi của cậu.
“Hài, Dương Tịch, cậu nói
xem sao cậu lại đặt tay mình vào lòng bàn tay cô ta chứ!” Trần Thần đứng cạnh
than thở. Dương Tịch thuộc dạng nam sinh ngọc thụ lâm phong, thông minh tuấn
tú, hớp hồn con gái nhất. Mẫu người con gái không hiểu gì về tình cảm trai gái
như Diệp Phiên Nhiên quả là hiếm thấy.
Diệp Phiên Nhiên không
phải không hiểu gì về tình cảm, chỉ có điều nỗi sinh tình ngập tràn trong lòng
cô đều đã trao cho người con trai khác.
Mở sách ngữ văn của Diệp
Phiên Nhiên ra, Dương Tịch chợt trông thấy câu: “Người tôi yêu mến hiện đang ở
thành phố xa xăm” với nét chữ thanh tú, màu mực bút xanh đậm.
“Người con gái tôi yêu
mến, không hề biết rằng tôi yêu cô ấy!”
Khi Dương Tịch viết dòng
chữ đó trên trang nhật ký, con tim cậu hệt như bầu trời bên ngoài, u ámta đau
lòng.
Hôm sau, trước giờ vào
học, Dương Tịch đúng hẹn xuất hiện ngay hành lang lớp hai năm thứ hai trung học
trả sách cho Diệp Phiên Nhiên.
Nhưng rồi vài ngày sau,
cậu lại đến mượn sách rồi lại vài hôm sau đến trả sách.
Cứ thế lặp đi lặp lại,
Diệp Phiên Nhiên vẫn chẳng cảm nhận thấy điều gì, còn Hạ Phương Phi thì lần ra
đầu mối, không nhịn được, cô hỏi: “Cái tên Dương Tịch có phải thích cậu không
thế?”
Diệp Phiên Nhiên cười ha
ha: “Cái gì chứ! Cậu ta đến đây là vì kiếm Đồng Hinh Nguyệt, mượn tớ sách chỉ
là cái cớ!”
“Đừng đàu nữa!” Diệp
Phiên Nhiên kiên quyết phủ nhận. “Dương Tịch không thể nào thích tớ, tớ và cậu
ta tuyệt đối không thể!”
“Suýt nữa thì quên, cậu
là hoa đã có chủ rồi!” Hạ Phương Phi mỉm cười nói thầm: “Được rồi, không nói
chuyện này nữa, tan học xong tập luyện cùng tớ nhé?”
“Chạy 1.500 mét à?” Diệp
Phiên Nhiên líu lưỡi: “Cậu đừng dọa tớ, môm thể dục mãi là cơn ác mộng của tớ,
chạy 800 mét là đã muốn lấy mạng tớ rồi!”
“Ai bảo cậu chạy?” Hạ
Phương Phi dúi chiếc đồng hồ điện tử mượn của thầy giáo thể dục vào tay cô:
“Bấm giờ