
y là ý định đó chợt nảy sinh trong đầu, cô mua cả đống
sợi len về. Lo sợ mẹ gặng hỏi, cô không dám đan trước mặt mẹ, tối đến một mình
trốn trong tấm chăn lén lút ngồi đan.
Hồi Diệp Phiên Nhiên còn
học trung học cô từng theo mẹ học cách bắt mũi len đầu tiên, mũi trên mũi dưới
thế nào. Trong nhà vẫn còn vài cuốn sách về thêu đan. Các bạn cùng phòng 302 ai
nấy đều là hình tượng đảm đang hiền thê lương mẫu, áo sau đan đẹp hơn áo trước.
Diệp Phiên Nhiên cả ngày tụ tập bên bọn họ dần dà cũng tiêm nhiễm chút hơi thở
cuộc sống, trở thành cô gái hiền lương thục đức. Suốt mấy ngày Tết, ngoài việc
cùng bố mẹ thăm hỏi họ hàng thì phần lớn thời gian cô ở lì trong phòng, chăm
chỉ đan khăn quàng cổ.
Để hợp với phong cách của
Dương Tịch, cô không chọn sợi len trắng thịnh hành mà lựa màu xanh đậm. Chiếc
khăn quàng cổ màu này sẽ làm tôn thêm vẻ tự nhiên khoáng đạt của cậu, khiến cậu
càng thêm phong độ. Mùa đông tại thành phố D, trong nhà ngoài ngõ đều lạnh lẽo.
Diệp Phiên Nhiên lạnh cóng, ngón tay cứng đờ, đầu choáng mắt hoa, cổ mỏi nhừ.
Thế nhưng, sức mạnh tình yêu dường như có thể chiến thắng được tất cả, chỉ cần
nghĩ đến Dương Tịch choàng lên cổ chiếc khăn do chính mình đan, cô thổi hà hơi
bàn tay lạnh cứng, vân vê chiếc cổ đau mỏi, lại tiếp tục công việc đan móc thâu
đêm suốt sáng.
Diệp Phiên Nhiên rất khâm
phục các chị em chung phòng, bọn họ có thể vừa xem sách vừa đan còn cô phải
nhìn chăm chú theo từng mũi đan, từng sợi len. Đan suốt một tuần lễ, thị lực cô
dường như giảm đi rất nhiều, nhìn vật gì cũng thấy lờ mờ, không rõ cứ tiếp tục
thế này liệu cô có bị mắc bệnh đục thủy tinh thể hay cườm mắt không nữa?
Đang mải suy nghĩ, chiếc
điện thoại đặt trên gối rung chuông. Diệp Phiên Nhiên nhấc lấy điện thoại không
cần xem cũng biết là Dương Tịch gọi. Số điện thoại này đến thời điểm hiện tại
chỉ có mình cậu biết.
“Phiên Phiên!” Giọng cậu
như khẽ run rẩy: “Em ngủ chưa?”
“Vẫn chưa!” Diệp Phiên
Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, đúng mười hai giờ.
“Muộn thế còn chưa ngủ,
em đang làm gì vậy?”
“Không nói cho anh biết.”
Diệp Phiên Nhiên cười, nói: “Anh ở Sơn Đông ăn Tết thế nào rồi? Ở đây em chẳng
thấy vui chút nào, chẳng có không khí gì cả, chỉ suốt ngày theo bố mẹ đi chúc
Tết, phiền chết đi được!”
“Anh cũng thế thôi!”
Dương Tịch nói: “Nhưng mà, bên này có tuyết rơi rồi, ở miền Nam rất khó trông thấy trận tuyết lớn thế này. Anh chụp
rất nhiều cảnh tuyết để về anh cho em xem!”
“Bao giờ anh về?” Cô bất
giác hỏi.
“Em nhớ anh ư?” Cậu cười
hỏi.
“Đương nhiên là nhớ rồi!”
Cô thấp giọng đáp.
“Nhớ anh, vì sao không
gọi điện thoại cho anh?”
“Muốn gọi nhưng mà không
dám.” Giọng cô càng nhỏ hơn.
“Nha đầu ngốc, có gì mà
không dám?” Giọng cậu xen lẫn yêu thương cùng vẻ trìu mến.
“Anh chẳng phải cũng
không dám hay sao, nếu không sao phải nửa đêm nửa hôm trời đông tuyết lạnh chạy
ra ngoài gọi điện thoại cho em làm gì!”
Dương Tịch bất giác im
bặt. Diệp Phiên Nhiên quả thực nhạy cảm quá mức, cô nhận ra cậu co ro cúm rúm
phía ngoài phòng trò chuyện cùng
“Phiên Phiên, làm thế nào
em nhận ra được vậy?”
“Đây gọi là thần giao
cách cảm, hiểu chưa?!” Diệp Phiên Nhiên cười duyên nói: “Được rồi, anh mau về
phòng đi, coi chừng cảm lạnh đấy!”
Tuy nhiệt độ bên ngoài
rất thấp, trời đông giá rét nhưng câu nói này của Diệp Phiên Nhiên khiến Dương
Tịch cảm thấy ấm áp.
Hóa ra, tình yêu có thể
phát sáng sưởi ấm chống lại rét buốt giá lạnh.
“Anh quên chưa nói một
câu.” Dương Tịch vẫn chưa chịu gác máy.
“Câu gì thế?” Diệp Phiên
Nhiên hỏi.
“Chúc mừng năm mới!”
Dương Tịch dịu giọng nói: “Phiên Phiên, năm mới anh mong rằng em sẽ vui vẻ!”
Bên kia đầu dây Diệp
Phiên Nhiên đang mỉm cười.
Dương Tịch, em rất vui,
bởi vì em có anh!
Mùa xuân năm 2002 đến
muộn hơn mọi năm, ngày Lễ Tình nhân rơi vào đúng mùng ba tháng Giêng. Diệp Phiên
Nhiên không thể ở bên Dương Tịch nhưng đến phút cuối nhận được điện thoại của
cậu, cô thấy rất vu
Mùng sáu tháng Giêng vốn
dĩ là buổi họp lớp đầu tiên của lớp tám trung học năm nhất, Diệp Phiên Nhiên
tuy chỉ học ở lớp tám một năm nhưng cô cũng được mời tham dự. Nguyên nhân rất
đơn giản, Trần Thần là một trong những người đứng ra tổ chức cuộc họp lớp, lẽ
dĩ nhiên hn sẽ không quên cô. Dương Tịch vẫn đang ở Sơn Đông, mùng tám mới quay
về thành phố D, chẳng thể làm gì khác hơn là vắng mặt.
Buổi họp lớp hôm đó được
bố trí sắp đặt khá chặt chẽ. Bốn giờ chiều, tập trung trước cửa trường Tam
Trung, bảy giờ ăn liên hoan, buổi tối đến phòng KTV ca hát nhảy múa. Mọi người
gặp mặt nhau đều niềm nở chào hỏi, quét sạch không khí ngột ngạt trĩu nặng thời
trung học. Cả đám bạn túm năm tụm bảy đi tản bộ lại một lần trên con đường rợp
bóng râm của ba năm trung học, bọn họ còn chụp hình trước dãy tòa nhà của trung
học năm thứ nhất nữa.
Chỉ mới vỏn vẹn nửa năm
mà giờ đây đã trở thành ngôi trường xưa. Bọn họ đều đã trở thành những sinh
viên đại học “thiên tử tài năng” nay trở về chỉ trỏ giang sơn trước kia với
những gian phòng học, sân tập cùng cả hội trường.