
gó ngàng, chẳng hề che giấu những biểu lộ tình cảm chân
thành.
Khi Diệp Phiên Nhiên hai
mươi sáu tuổi, cô đã quen với việc tạm biệt người khác, khi nói lời chào, cô
không ngoái đầu lại, cô đã quen với việc sau lưng mình không còn ánh mắt ai đó
dõi theo đưa tiễn mình nữa. Cô hiểu ra rằng, thứ tình cảm trong sáng chân thành
đó đã xa khuất hệt như những năm tháng tuổi xuân, mãi mãi tan biến phai nhòa
theo bề dày của năm tháng.
Cô con gái độc nhất xa
nhà cả học kỳ nay đã trở về bên bố mẹ lẽ dĩ nhiên khó tránh khỏi ân cần hỏi
han. Điều mẹ cô lo lắng chính là sức khỏe cô có tốt không, cuộc sống đại học có
quen không. Còn bố cô thì lại quan tâm đến việc học hành, may mà cả hai người
không ai nhắc đến chuyện tình cảm. Cũng phải, trong mắt bố mẹ, cô vẫn còn trẻ
con, là đứa con chưa trưởng thành, ai ngờ cô đã yêu sớm như thế!
Yêu đương trong trường
đại học không phải chỉ một mình Diệp Phiên Nhiên. Tối đó, Diệp Phiên Nhiên nhận
được điện thoại của Hạ Phương Phi, cô ấy nói một tràng giọng uốn lưỡi khiến cô
suýt không nhận ra là ai.
“Phi Phi, mình rất khâm
phục khả năng ngôn ngữ của cậu đấy. Cơ mà dân thủ đô vĩ đại đồng hóa cậu nhanh
thật đấy. Xin cậu đấy, đổi sang nói giọng phổ thông thành phố D đi, bằng không
mình chẳng biết phải trò chuyện với cậu thế nào đâu!”
“Hứ, cậu đừng ghẹo tớ!”
Hạ Phương Phi đầu dây bên kia cười tủm tỉm nói: “Mau thành thật khai báo, cậu
và Dương Tịch hòa hợp rồi phải không?”
“Tin tức lan truyền đấy!”
Diệp Phiên Nhiên vốn định giấu Hạ Phương Phi: “Đúng vậy, đúng vậy, bọn mình đã
ở bên nhau rồi!”
“A di đà phật, Dương đại
soái khổ tận cam lai, tu thành chính quả chẳng dễ dàng chút nào!”
“Còn cậu? Có tiến triển
gì với Tiêu Dương không?” Tiêu Dương đăng ký Đại học Bắc Kinh, cuối cùng vì
điểm thi không đủ, phải vào học trường đại học hạng hai tại Bắc Kinh.
Hạ Phương Phi rốt cuộc
nói thật lòng: “Mình chưa bao giờ thích Tiêu Dương cả. Vừa tựu trường, cậu ta
đến trường tìm mình, mình nói rõ với cậu ta bọn mình không thể nào, sau đó cậu ta chẳng liên lạc với mình nữa. Cậu tưởng rằng
con trai ai cũng như Dương Tịch của cậu chắc, miệt mài bền bỉ, không đụng tường
thành không từ bỏ ý định. Không! Đụng tường thành cũng không từ bỏ ý định, nhất
định phải ôm được mỹ nữ trở về…”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, mẹ
mình ở phòng bên cạnh đấy!” Diệp Phiên Nhiên thấp giọng nói: “Mẹ không biết chuyện
mình yêu đương trong trường đại học đâu, mẹ còn nói bóng gió với mình rằng tình
yêu thời học trò quá đỗi ấu trĩ không đáng tin cậy, khó mà có kết quả!”
“Đừng tin lời người lớn,
ở trường bọn mình cũng có rất nhiều bạn yêu đương trong trường, sau tốt nghiệp
vẫn ở bên nhau, cuối cùng thì nên vợ nên chồng đấy thôi!” Hạ Phương Phi phản
bác, giọng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Nghe giọng điệu của cậu,
tám phần là đã yêu rồi phải không?” Diệp Phiên Nhiên hỏi giọng thăm dò: “Là
trai đẹp thủ đô à?”
“Chuyện này nói qua điện
thoại không rõ ràng được đâu. Thế này đi, ngày mai cậu sang nhà mình, mình sẽ
kể tường tận cho cậu!” Hạ Phương Phi mở một nút thắt đúng thời khắc quan trọng:
“Cả bọn Triệu Hiểu Tình cũng đến nữa, bọn mình hẹn nhau cùng ra công viên chơi,
tối đi hát karaoke, để thư giãn!”
Diệp Phiên Nhiên nghĩ đến
cuộc hẹn ngày mai với Dương Tịch, cô hơi ngần ngừ: “Mình sợ là không đến được,
Dương Tịch cậu ấy…”
Hạ Phương Phi chẳng cht
do dự cắt ngang lời cô: “Phiên Phiên, cậu có thể đừng trọng sắc khinh bạn được
không, bằng không thì bọn mình tuyệt giao với cậu đấy!”
“Vậy được rồi, mai mình
nhất định sẽ đến!”
“Thế nhé, mười giờ sáng
mai, tập hợp ở nhà mình, không gặp không về!”
Đây là lần tụ họp đầu
tiên từ sau khi vào đại học của chị em bạn học, Diệp Phiên Nhiên dĩ nhiên không
tiện vắng mặt, cô muốn gọi điện thoại cho Dương Tịch nhưng chợt nhớ ra mình vốn
không biết số điện thoại nhà cậu.
Hay là để mai hỏi Hạ
Phương Phi vậy. Nhà bọn họ sống cùng khu với nhau. Cô ấy chắc chắn biết số điện
thoại của cậu.
Hôm sau cô đến nhà Hạ
Phương Phi, hỏi số điện thoại rồi gọi sang nhưng được báo lại rằng Dương Tịch
đã ra ngoài.
Nhận điện thoại là giọng
đàn ông nghiêm nghị ưu sầu, Diệp Phiên Nhiên không dám hỏi nhiều liền vội vàng
gác máy.
“Chắc là bố của Dương Tịch
đấy, giọng bác ấy rất nghiêm nghị!” Hạ Phương Phi nói: “À, đúng rồi, nghe bố tớ
bảo, cách đây không lâu bác ấy được Cục trưởng Cục Xây dựng tỉnh ủy thăng chức
là Phó Thị trưởng đấy!”
“Thật ư?” Triệu Hiểu Tình
vây lại: “Vậy Dương Tịch chẳng phải là công tử nhà Thị trưởng đó sao, Phiên
Phiên bọn mình là con dâu tương lai nhà Thị trưởng rồi. Nguy rồi, bọn mình phải
thừa cơ này lấy lòng Phiên Phiên đi thôi, mai này tốt nghiệp phải nhờ vào sự
chiếu cố của nhà chồng cậu ấy để tìm được công việc tốt…”
Không lâu trước đó, khi
thành phố D được xóa tỉnh lập thành phố, Phó Thị trưởng chính là Phó phòng quản
lý cán bộ công nhân viên chức, tuy không được coi là chức vụ cao quý gì nhưng
tại thành phố D thì ông có thể hô mưa gọi gió, vinh hạnh lẫy lừng. Còn bố mẹ Diệp
Phiên Nhiên hai năm trước đã về hưu, bố cô hiện giờ đang