
làm thuê cho một nhà
máy xí nghiệp tư nhân, ông thậm chí chưa bao giờ được đảm nhiệm một vị trí cán
bộ nhỏ
Diệp Phiên Nhiên chợt ý
thức được sự chênh lệch về thân phận giữa cô và Dương Tịch, cô bỗng chốc im
lặng không nói lời nào.
Hạ Phương Phi dường như
nhận ra tâm tư của cô, vội vàng ngăn cản Triệu Hiểu Tình: “Cậu mới học nửa năm
đại học đã trở nên giở trò tâng bốc nịnh hót rồi! Bạn bè với nhau, nói gì đến
quan chức chứ, tình cảm là quan trọng, hiểu chưa?”
Hạ Phương Phi cũng quen
bạn trai trong trường đại học, người Tân Cương, cao ráo, mặt mũi thanh tú, khôi
ngô tuấn tú, khi cười để lộ hàm răng trắng muốt.
“Tân Cương à, quả là xa
quá!” Tô Diệp nhanh nhảu nói: “Phi Phi, nếu như sau này cậu lấy chồng ở Tân
Cương, bọn mình muốn gặp cậu cũng chẳng dễ dàng gì, vả lại cậu nghe hiểu tiếng
dân tộc không? Tớ chỉ biết mỗi câu yakexi!”
“Cậu ấy là người Hán,
không phải người dân tộc Duy.” Hạ Phương Phi nói: “Cậu ấy tốt nghiệp xong cũng
không định quay về Tân Cương, sẽ tìm cách ở lại Bắc Kinh.”
“Đến cả dự định sau tốt
nghiệp cũng đã bàn bạc luôn rồi, xem ra, Phi Phi lần này cậu thực sự động lòng
rồi!” Tạ Dật cười nói giọng mỉa mai: “Bao giờ thì dẫn anh chàng yakexi về đây,
để chị em bọn mình xem mặt đây?”
“Tết năm sau đi!” Hạ
Phương Phi độ lượng nói: “Tớ đã nói chuyện của tớ và cậu ấy cho người nhà rồi,
bố mẹ tớ không phản đối gì, chỉ nói muốn gặp cậu ấy!”
“Bố mẹ cậu đúng là thoáng
thật đấy!” Triệu Hiểu Tình nói giọng ngưỡng mộ: “Lại có thể dễ dàng nhẫn nhịn
chuyện con gái yêu của mình ký giấy đính hôn chung thân sớm như thế!”
“Nha đầu chết tiệt, đừng
có mà nói xàm, gì mà giấy đính hôn chung thân hả?” Hạ Phương Phi lấy tay tát
cô, quay đầu lại nói với Diệp Phiên Nhiên: “Phiên Phiên, hay là nói chuyện cậu
và Dương Tịch đi!”
“Mình và Dương Tịch chẳng
có gì đáng nói cả. Chỉ là cậu ấyĐại học N tìm mình, sau đó thì mình hứa hẹn hò
với cậu ấy.” Diệp Phiên Nhiên thờ ơ nói.
Chuyện tình yêu, xưa nay
là chuyện của riêng bản thân mình. Dẫu cho tình tiết có sôi nổi kịch tính đến
đâu thì cũng chỉ có thể khiến chính mình cảm động, còn với những người khác mà
nói là một việc rất đỗi bình thường.
Lúc chơi tại công viên,
do trong lòng nhung nhớ đến Dương Tịch khiến Diệp Phiên Nhiên chẳng còn tâm trí
mà vui chơi, chỉ muốn gọi điện thoại cho cậu. Hạ Phương Phi rút điện thoại di
động bên người đưa cho cô: “Đây là điện thoại cầm tay mình mới mua, cậu dùng
gọi điện thoại cho Dương Tịch đi, kẻo cậu ấy tìm không ra cậu, trong lòng sốt
ruột!”
Điện thoại di động là một
thứ đồ hiếm tại thời điểm đó. Mấy năm trước còn gọi là điện thoại “mẹ bồng
con”. Sinh viên trong trường đại học còn lâu mới có những loại phổ biến như bây
giờ, chỉ một số con em gia đình khá giả mới có mà thôi.
Diệp Phiên Nhiên bấm số
gọi đi, lần này là Dương Tịch nhận điện thoại: “A lô?”
“Dương Tịch, là em!”
Giọng cô đầy áy náy day dứt: “Hôm nay em có chút việc bận, không thể hẹn hò với
anh được!”
“Phiên Phiên!” Giọng
Dương Tịch cao vút lên, âm điệu vồn vã: “Anh ở dưới nhà đợi em nhưng mãi chẳng thấy
em xuống. Gọi vào điện thoại nhà em, mẹ em lại bảo em ra ngoài rồi, còn gặng
hỏi anh là ai nữa!”
“Anh không… nói gì với mẹ
em chứ?” Diệp Phiên Nhiên nghe xong liền tỏ ra căng thẳng.
“Anh nói anh là bạn trung
học, xem em căng thẳng chưa kìa!” Dương Tịch không nhịn được khẽ mỉm cười.
“Em hiện đang đi cùng đám
Hạ Phương Phi!” Diệp Phiên Nhiên vẫn cảm thấy có lỗi: “Buổi tối bọn em đi hát
karaoke nữa, anh cũng đến luôn nhé?”
“Em cứ đi chơi đi, đừng
lo cho anh. Lát nữa anh đến tìm Trần Thần, lâu rồi không chơi bóng rổ cùng
nhau!
Gác máy điện thoại, tâm
tình Diệp Phiên Nhiên vẫn sa sút, Hạ Phương Phi nói: “Bọn cậu đã phát triển thế
này rồi, quả là một ngày như xa vạn dặm! Trước đây mình cứ ngỡ rằng Dương Tịch
đơn phương thôi, nào ngờ, thì ra cậu cũng đã xao lòng từ lâu!”
“Phi Phi!” Diệp Phiên
Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt lóe sáng: “Bây giờ mình mới biết rằng, yêu một
người là như thế nào. Trước kia khi còn ở cạnh Thẩm Vỹ, đó chỉ là cảm giác
thích người đó, rất thích mà thôi, nhưng vẫn chưa đạt đến mức độ thế này!”
Tối đó, tại gian phòng
karaoke ồn ào náo nhiệt, Diệp Phiên Nhiên tay cầm micro hát bản nhạc Nhất mực yêu em.
Mãi tận mười một giờ đêm
Diệp Phiên Nhiên mới chia tay đám bạn Hạ Phương Phi, giẫm lên ánh trăng lạnh
lẽo, cô cất bước trở về nhà. Đến đầu ngõ, cô ngờ ngợ ngẩng đầu lên liền trông
thấy Dương Tịch đang lặng lẽ đứng trước cửa nhà cô. Bóng dáng cậu dưới ánh đèn
đường mờ ảo trông rất cô đơn lẻ loi.
Cô bước đến trước, dừng
trước mặt cậu, cúi thấp đầu, nói: “Xin lỗi, lúc nào cũng để anh phải đợi em!”
“Đừng nói xin lỗi, chỉ là
anh muốn được gặp em trước khi ngày hôm nay trôi qua!” Dưới ánh đèn đường mờ
nhạt, Dương Tịch kéo lấy tay cô, nói giọng dứt khoát: “Phiên Phiên, sau này
đừng để anh không tìm được em như hôm nay nữa nhé!”
Sống mũi Diệp Phiên Nhiên
cay cay, hàng nước mắt từ khóe mắt tuôn ra.
Cậu nâng mặt cô lên, thấp
giọng hỏi: “Phiên Phiên, anh có thể hôn em chứ?”
Diệp