
thích nên mới cần tốn chút
công phu mà thôi. Nhưng chuyện sẽ chẳng vì một vật trang trí như em mà
có gì thay đổi. Thật đáng ghét là bọn họ còn nghĩ rằng em không biết
phân biệt, không hiểu chuyện! Chị dâu, em không muốn sống cuộc sống như
vậy
Chu Thiến lẳng lặng nhìn cô, trong lòng
thầm nghĩ đối phương sẽ trả lời thế nào. Sẽ vì chồng mà khuyên cô làm
chuyện cô không muốn sao? Nếu thực sự như vậy thì cô nhất định rất thất
vọng, dù sao cô cũng thực lòng coi cô ấy là bạn bè.
Chu Thiến biết mình sẽ không vì lợi ích Tống gia mà bỏ qua nguyên tắc của chính mình.
Ai ngờ Bạch Tư Mẫn quyết đoán nói:
- Thiệu Lâm, chị quyết không vì
mình mà ép em làm chuyện em không muốn. Thiệu Khang có được vị trí hôm
này đều nhờ vào em nên mọi người đều nghĩ em hi sinh vì Tống gia là
chuyện đương nhiên. Như vậy quá tủi cực cho em. Em hãy cứ làm những việc em muốn. Thiệu Khang cũng phải học cách tự dựa vào chính mình, có lẽ
sau này anh ấy nên dùng thời gian để làm việc, tránh chuyện chơi bời lêu lổng.
Tư Mẫn cười rồi nhìn Chu Thiến, chân thành nói:
- Chỉ hy vọng quyết định của em
là đúng, hy vọng em có thể hạnh phúc. Có một số việc, chị cũng không
thực sự hiểu nhưng chị biết, phụ nữ đều mong có người chồng thật lòng
với mình. Chị cũng vậy thôi, chỉ là giờ chị đã có con…
Cô thở dài:
- Hơn nữa chị không có dũng khí
như em, Thiệu Lâm, em thực sự khiến chị nhìn bằng cặp mắt khác xưa, như đổi thành người hoàn toàn khác, giờ em tràn đầy sức sống khiến cho
người ta thật hâm mộ!
Chu Thiến nghe cô nói thì trong lòng vô cùng cảm động. Cô ôm chặt Tư Mẫn, nghẹn ngào nói:
- Chị dâu, cảm ơn những lời này của chị, cảm ơn chị ủng hộ em
Thật lâu sau, hai người tách ra, phát
hiện mắt đối phương đỏ hồng thì không khỏi nhìn nhau cười, Chu Thiến lau khóe mắt, sau đó nói:
- Giờ chúng ta xuống lầu xem mẹ chồng em nói gì đi.
Lúc Chu Thiến và Bạch Tư Mẫn xuống lầu thì Tống Trí Hào và Tống Thiệu Lâm đang một trước một sau đi vào.
Vẻ mặt Tống
Trí Hào mệt mỏi, Tống phu nhân đi tới giúp ông cởi áo khoác đưa cho
người hầu. Tống Trí Hào đi đến sô pha ngồi xuống, thở dài một hơi, nhắm
mắt dưỡng thần một hồi. Tống Thiệu Khang cũng ngồi xuống. Lan tẩu nhanh
chóng bưng trà lên cho bọn họ. Tống Thiệu Khang đón chén trà, khẽ nhấp 1 ngụm rồi nói:
- Thiệu Lâm đâu, không phải bảo là nó sẽ về?
Lúc này Chu Thiến đang xuống lầu, Bạch Tư Mẫn nắm tay Chu Thiến đi tới, vừa đi vừa nói:
- Sớm đã đến, vừa rồi bọn em ở trên lầu
Chu Thiến đi đến bên cha, thản nhiên chào:
- Cha, anh cả
Đối với cặp cha con này cô thực sự không có cảm tình mấy.
Tống Trí Hào nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng:
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải bỏ nhà ra đi.
Tống phu
nhân sợ con gái nói sẽ làm chồng tức giận nên nhỏ giọng kể lại mọi
chuyện một lần. Chu Thiến thì chăm chú nhìn Tống Trí Hào.
Tống Trí Hào nghe xong vợ kể thì phì cười rồi nhìn Chu Thiến:
-
Cha còn tưởng chuyện gì lớn, chẳng phải là chỉ 1 đứa bé sao? Bọn họ chỉ
muốn đứa bé đó chứ đâu cần con đàn bà kia. Con sợ cái gì. Còn bỏ nhà đi? Triệu Quốc Xương chắc chắn sẽ cho rằng nhà chúng ta không gia giáo
Ông trầm mặt:
- Giờ mau quay về xin lỗi cha mẹ chồng con, đừng gây rối nữa
Chu Thiến
nhìn ông mà thầm cười lạnh. Quả nhiên cô sớm biết từ miệng ông ta sẽ
chẳng có lời gì hay. Cô cũng chẳng phản đối chỉ lạnh lùng đứng đó bởi vì cô biết nói chuyện với người như vậy chẳng được gì. Ông ta vốn bất
chính đương nhiên sẽ chẳng cho rằng người khác làm vậy thì có gì sai.
Nghĩ đến Triệu gia cũng có suy nghĩ đó, cho nên mới cho rằng cô không
bao dung. Dù sao mình chẳng cầu xin gì ông ta, ông ta nói cứ coi như gió thổi qua ta là được. Chống đối ông ta, nếu ông ta nhất thời tức giận
lại tát mình như Triệu lão gia tử tát Triệu Hi Thành thì đúng là lỗ to.
Tống phu
nhân nghe xong lời chồng nói, chắc tự nghĩ đến mình mà thần sắc rất khó
coi nhưng bà không thể phát tác trước mặt chồng, chỉ nhẹ nhàng nói ra
suy nghĩ của mình. Tống Trí Hào nghe bà nói xong thì thoáng yên lặng rồi nói:
- Bà nói cũng đúng nhưng tôi đoán Chủ Tịch Triệu sẽ không bỏ mặc đứa bé đó
đâu. Ông ta đã già như vậy mới có đứa cháu nội đầu tiên, sao bỏ được…
Ông nặng nề hừ một tiếng, trầm giọng với Chu Thiến:
-
Nói đến nói đi đều chẳng phải do con, kết hôn với Hi Thành lâu như vậy
cùng không có con. Nếu con sinh cháu cho Triệu gia thì bọn họ đương
nhiên coi con như bảo bối, giờ xảy ra chuyện này còn trách được ai?
Tống phu
nhân nghe xong lời chồng thì khẽ thở dài nhưng vẻ mặt hiển nhiên cũng
nghĩ như vậy. Bạch Tư Mẫn ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cô an ủi. Trong lòng dù
bực mình thay Chu Thiến nhưng chuyện này cô vốn không có tư cách nói.
Tống Thiệu Khang thì chỉ hờ hững nhìn.
Chu Thiến
thiếu chút nữa tức đến ngất, đây đúng là lời nói của cha mình? Nếu không nể bọn họ là trưởng bối và có chút tò mò xem Triệu Phu Nhân sẽ nói gì
thì cô đã sớm phất tay áo bỏ đi.
Nhưng cô vẫn nhịn không được lạnh lùng nói:
-
Chuyện con tư sinh con tuy thấy nhiều nhưng không có nghĩa là con sẽ
chấp nhận. Con chẳng trác