
chồng của cô. Vừa nhìn thấy bọn họ, Lưu Văn Chí cảm thấy lưng toát mồ
hôi lạnh
Mấy vị quản lý công ty sắc mặt đều rất khó coi, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trong đó một vị đưa một chiếc điện thoại di động tới trước mặt anh ta rồi nói:
- Chiếc điện thoại này chắc anh có biết
Lưu Văn Chí nhìn lại, chiếc điện thoại
này không phải là anh ta mượn của người khác để phát tán ảnh chụp sao?
Mặt trên có dán hoa, chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra được.
Lưu Văn Chí biến sắc nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn tĩnh:
- Tôi… tôi chưa từng thấy.
Triệu Hi Thành cười lạnh một tiếng:
- Nhưng chủ nhân chiếc điện thoại này lại biết anh. Đúng là lạ thật, hay là gọi người đó đến gặp anh nhé?
Mặt Lưu Văn Chí đỏ bừng, chân tay luống
cuống. Chu Thiến ở bên nhìn, trong lòng thở dài, thật sự là anh ta sao?
Vì sao phải làm thế? Bọn họ trước kia cũng coi như là bạn bè mà!
Sắc mặt Triệu Hi Thành trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Anh cho là anh không nhận thì
chúng tôi không có cách gì sao? Anh chụp bức ảnh này rồi phát tán khắp
nơi khiến danh dự của vợ tôi bị tổn thương, giờ đủ để cấu thành tội
phạm, tôi có thể giao anh cho công an, kiện anh ngồi tù cũng được. Anh
thực sự muốn tôi làm thế?
Lưu Văn Chí nghe vậy thì mặt tái nhợt, không khỏi nhìn về phía Chu Thiến với vẻ cầu xin. Chu Thiến đi đến bên cạnh anh ta nói:
- Lưu Văn Chí, chúng ta từng là
bạn học, cũng từng là bạn bè thân thiết, tôi không muốn tuyệt tình nhưng cậu phải thành thật nói với tôi, có phải là cậu làm không?
Lưu Văn Chí biết chuyện đến nước này,
chống chế là vô dụng, Triệu Hi Thành nếu thật sự giao mình cho công an
thì đời mình còn hi vọng gì nữa?
Lập tức, anh ta vội vàng kéo Hồ Giai Giai vào:
- Bức ảnh đó không phải tôi chụp! Là Hồ Giai Giai chụp! Tôi… Tôi bị cô ta lợi dụng!
Hồ Giai Giai nhanh chóng bị đưa vào
Cô ta đột
nhiên bị gọi lên lầu năm, vốn có chút nghi hoặc khó hiểu nhưng khi bước
vào, nhìn thấy vợ chồng Triệu Hi Thành và Lưu Văn Chí đang cúi đầu kia
thì tim hoảng loạn, sắc mặt tái mét lại.
Cô ta đi
vào, đi qua Lưu Văn Chí thì lén lườm anh ta một cái, Lưu Văn Chí ngẩng
đầu nhanh chóng trừng mắt nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu
Hồ Giai Giai không khỏi lầm bầm trong lòng, chẳng lẽ thằng cha này đã bị điều tra
ra? Đúng là kẻ ngu xuẩn! Chỉ chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, xem ra nhất định là đã khai cả mình ra, hừ, không phải ra mình phát tán thì
việc gì phải thừa nhận?
Lúc này, Tổng giám đốc công ty nói:
- Lưu Văn Chí, anh nói ảnh là do Hồ Giai Giai chụp, giờ Hồ Giai Giai ở đây, anh có dám đối chất với cô ấy không?
Hồ Giai Giai bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc bén nhìn mình, cô ta thoáng ngẩng
đầu thì đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Triệu Hi Thành. Hồ
Giai Giai rùng mình, vội cúi đầu, càng quyết tâm đánh chết cũng không
nhận.
Lưu Văn Chí thất Tổng giám đốc nói vậy thì vội ngẩng đầu trả lời:
- Giám đốc, chính là Hồ Giai Giai chụp ảnh, ảnh chụp này chính là sau khi dạ yến đêm đó chấm dứt, cô ấy đưa cho tôi!
Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Hồ Giai Giai, oán giận nói:
- Ảnh là do cô chụp, cô bảo tôi phát tán ra ngoài, giờ tôi bị cô hại thảm rồi
Tổng giám đốc nhìn về phía Hồ Giai Giai, trầm giọng nói:
- Hồ Giai Giai, ảnh này thực sự là do cô chụp?
Chu Thiến
nghe đến đó thì đã có thể khẳng định nhất định là Hồ Giai Giai chụp ảnh
kia. Đoạn thời gian đó, cô ta vốn ở gần bên mình chỉ dựa vào mâu thuẫn
của mình và Hồ Giai Giai là có thể đoán, hơn nữa, ngoài Hồ Giai Giai ra
thì ai có tâm tư hiểm độc được như thế? Về phần Lưu Văn Chí, anh ta vẫn
luôn theo stylist lớn ở phòng trang điểm khác, cơ hội chụp ảnh không
nhiều. Hồ Giai Giai này thực sự hận mình đến nước đó sao? Mình đã làm gì mà khiến cô ta phải hủy diệt mình thì mới chịu cam tâm?
Chu Thiến
nhìn cô ta, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ mà Triệu Hi Thành thì lại nắm chặt
tay cô như đang an ủi cô vậy. Chỉ là ánh mắt anh nhìn Hồ Giai Giai càng
sắc lạnh, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Mà Hồ Giai Giai như thể không cảm nhận được những điều này, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Tổng giám đốc, vẻ mặt mơ hồ:
- Tổng giám đốc, rốt cuộc mọi người đang nói gì? Ảnh chụp gì? Tôi không hiểu!
Lưu Văn Chí nghe cô nói vậy thì giận tím mặt, anh ta chỉ vào Hồ Giai Giai lớn tiếng nói:
- Cô giả ngu cái gì! Rõ ràng chính cô gửi ảnh cho tôi. Trong điện thoại tôi
vẫn còn tin MMS của cô, số điện thoại cũng là của cô. Cô chối đi đâu?
Hồ Giai Giai vẫn tỏ vẻ vô tội, cô ta mở to mắt nhìn Lưu Văn Chí, đôi mắt xinh đẹp ngập nước như tiểu thiên sứ thuần khiết
-
Lưu Văn Chí, tôi thực sự không hiểu anh nói ảnh chụp là ảnh gì. Còn
chuyện điện thoại của tôi thì từ trước buổi dạ yến đó đã bị trộm đi rồi, sao tôi còn dùng điện thoại mà gửi ảnh cho anh được?
Sau đêm đó,
Hồ Giai Giai đã đổi máy, đổi số là vì dự phòng tình huống hôm nay. Về
phần chiếc điện thoại trước kia thì cô ta đã giấu kỹ trong nhà.
Mấy vị quản lý cấp cao nghe bọn họ nói mà nghi hoặc, chẳng biết ai đúng ai sai.
Lưu Văn Chí
thấy mọi người đều nghi ngờ mình thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Anh ta nhìn vẻ mặt vô tộ