pacman, rainbows, and roller s
Con Dâu Nhà Giàu

Con Dâu Nhà Giàu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328734

Bình chọn: 7.00/10/873 lượt.

i:

-

Thiệu Lâm, nể tình chúng ta từng là bạn bè, cậu tạm tha cho mình đi. Ảnh thực sự không phải do mình chụp! Mình không muốn ngồi tù. Cuộc sống của mình mới chỉ bắt đầu, mình không muốn đánh mất nó như vậy

Chu Thiến nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói:

-

Lưu Văn Chí, cho dù ảnh không do cậu chụp nhưng cũng là do cậu truyền

ra. Từ đầu đến cuối cậu đều biết việc này, dù không là chủ mưu nhưng

cũng là tòng phạm. Cậu có biết vì chuyện này mà tôi và người nhà tôi

phải chịu bao nhiêu khổ sở không, thiếu chút nữa tôi bị đuổi khỏi công

ty! Chẳng qua là vì vị trí trợ lý của Khắc Y mà cậu đối xử với tôi như

vậy mà còn nói đến hai chữ bạn bè với tôi sao? Cậu thực sự khiến tôi

thấy lạnh người

Lưu Văn Chí nghe xong thì đầy vẻ hối hận, môi giật giật nhưng không nói thêm được gì.

Hồ Giai Giai lo lắng vô cùng, cô ta không ngờ Triệu Hi Thành thực sự gọi cảnh sát,

giờ phải làm sao đây? Cảnh sát sẽ tra ra chân tướng sao? Cô ta liệu có

phải ngồi tù không? Lưng cô ta toát mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt, móng

tay cắm chặt vào thịt, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Cô ta không

nhịn được mà oán hận lườm Chu Thiến một cái, vì sao bọn họ phải ngoan

tuyệt như thế? Giờ chẳng phải cô ta vẫn rất tốt sao? Cô ta chẳng làm sao cả, một khi đã thế, vì sao còn muốn hại mình ngồi tù?

Như là cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Chu Thiến nhìn lại về phía cô ta, cô ta thấy Chu Thiến nhìn qua thì lại sợ hãi cúi đầu.

Hành lang

truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, nặng nề. Hồ Giai Giai không nhịn

được mà run người, cô ta thực sự có thể lừa gạt cảnh sát hay sao? Không

được, cô ta không muốn đến cục cảnh sát.

Cảnh sát vào cửa, Triệu Hi Thành bước ra chào hỏi bọn họ, nói sự tình ngọn nguồn, sau đó, cảnh sát tiến lên bắt người.

Nhìn bóng cảnh sát bước từng bước tới gần, Hồ Giai Giai liên tục lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, môi tái nhợt lại.

- Xin theo chúng tôi về cơ quan cảnh sát điều tra

Giọng nói

của cảnh sát lạnh lùng như băng, ánh mắt cũng sắc lạnh. Hồ Giai Giai vô

cùng khủng hoảng, nước mắt lại trào ra. Cô ta đẩy cảnh sát trước mặt,

chạy ra ngoài, vừa khóc vừa kêu:

- Tôi không muốn đến đồn công an, tôi muốn tìm anh tôi

Cảnh sát nhanh chóng giữ chặt cô ta lại làm cho cô ta không thể động đậy. Hồ Giai Giai khóc lớn.

Với tất cả những điều này, Triệu Hi Thành cũng không hề biến sắc dường như mọi điều này chẳng có gì là lạ.

Chu Thiến cũng chỉ lạnh lùng nhìn, lúc này, cô sẽ không mềm lòng nữa.

Hồ Gia Hào thấy có chuyện lớn thì cũng tới xem, thấy cảnh này thì hoảng sợ nói:

- Sao lại thế này?

Tổng giám đốc kéo anh ta qua rồi kể lại mọi chuyện. Hồ Gia Hào vừa tức vừa vội, anh ta đi đến bên em gái, giận dữ hỏi:

-

Giai Giai, chuyện này rốt cuộc có phải là em làm không? Nhân lúc còn

chưa tới sở cảnh sát, em nói cho anh biết đi, nếu không thì không kịp

đâu.

Lúc này Hồ

Giai Giai đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, cô ta bị cảnh sát dọa

hoảng hốt, cô ta chỉ biết là quyết không thể thừa nhận việc này trước

cảnh sát nên ra sức lắc đầu:

- Không phải, không phải em làm!

Chu Thiến

thầm lắc đầu, mãi đến lúc này cô ta vẫn không chịu thừa nhận, căn bản là không có ý hối cải. Mình hết lần này đến lần khác tha cho cô ta liệu có phải là gián tiếp khiến cô ta trở nên như thế

Hồ Gia Hào

cũng không chắc chắn rằng em mình liên quan đến không nhưng anh biết,

chỉ cần em gái mình vào sở cảnh sát thì nhất định sẽ phải chịu khổ. Hơn

nữa, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em gái mình, dù trong

sạch cũng sẽ bị người khác nghi ngờ. Không thể để em gái mình đến đồn

công an được.

Hồ Gia Hào đi đến bên Chu Thiến, vẻ mặt cầu xin:

- Triệu phu nhân…

Anh ta vừa ngẩng đầu thì Chu Thiến đã lạnh lùng cắt lời:

-

Thầy Hồ, thầy không cần nói gì hết! Chuyện này cách giải quyết tốt nhất

là giao cho cảnh sát! Nếu em gái thầy vô tội thì cô ấy vẫn mãi trong

sạch. Nếu thực sự là cô ấy làm… Cô ấy cũng sẽ nhận được sự trừng phạt

thích đáng. Em không thể tha thứ cho cô ấy hết lần này đến lần khác

được, em không vĩ đại được như thế. Thầy Hồ, thầy cũng biết rồi đó, em

đã cho cô ấy bao nhiêu cơ hội? Nhưng cô ấy đã từng hối cải sao? Cô ấy

chỉ càng làm mọi chuyện thêm trầm trọng hơn thôi. Lần này, bất luận thế

nào em cũng sẽ không bỏ qua được. Cứ đem việc này giao cho cảnh sát đi.

Cô ấy bị trừng phạt thế nào cũng là tự làm tự chịu, không liên quan gì

đến thầy hết

Hồ Gia Hào suýt chút nữa khóc:

- Nhưng nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện…

Chu Thiến không nhịn được quát lớn:

- Đủ rồi, cô ấy không nhỏ, đã trưởng thành, đã đến lúc phải chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình rồi. Chính vì thầy hết lần này đến lần khác

giải vây cho cô ấy nên lá gan cô ấy mới càng lúc càng lớn! Lần này thầy

hãy tỉnh táo lại đi, cô ấy cứ thế này thì thầy có thể bảo vệ được mấy

lần nữa? Nhân lúc cô ấy còn chưa gây họa lớn hơn thì cho cô ấy một bài

học đi. Như vậy với cô ấy mà nói cũng là một chuyện tốt.

Hồ Gia Hào bị cô nói mà không ngóc nổi đầu lên.

Bên kia, Lưu Văn Chí bị cảnh sát kéo đi về phía trước, bước chân lảo đảo, vẻ mặt héo rũ đầy tuyệt vọng