XtGem Forum catalog
Con Dâu Nhà Giàu

Con Dâu Nhà Giàu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329022

Bình chọn: 8.5.00/10/902 lượt.

ngạc nhìn bụng

mình, nơi đó có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa

Văn Phương khẽ buông tay, ống tiêm rơi xuống đất, cô ta bưng vết thương mà ngã xuống, vẻ mặt đau đớn.

Chu Thiến bị cảnh trước mắt dọa cho ngây người, cô ôm mặt hoảng sợ nhìn Văn Phương trúng đạn

- Văn Phương!

Chu Thiến khẽ gọi, tuy rằng cô ghét Văn Phương, oán hận Văn Phương nhưng không mong thấy cảnh cô ta chết trước mặt mình

Phong ca cầm súng đi tới, họng súng vẫn

còn khói. Phía sau hắn là vài gã áo đen nhìn Văn Phương với vẻ thản

nhiên như thể đây chẳng là chuyện gì đáng để nói

Phong ca đi đến bên Văn Phương, hung hăng nhìn cô ta một cái như nhìn con chó sắp chết, giận dữ nói:

- Định phá hoại chuyện của tao!

Mày nghĩ mày có mấy mạng! Chống đối tao à! Tao đạp chết mày dễ như đạp

chết con kiến mà thôi

Văn Phương nằm trên đất mà rên rỉ, máu tươi chảy ra không ngừng. Phong ca quay đầu nhìn Chu Thiến, lạnh lùng hỏi:

- Triệu phu nhân không sao chứ?

Cái gì gọi là giết người không chớp mắt, đến giờ Chu Thiến đã biết. Cô nhìn Văn Phương, người run lên. Phong ca cười lạnh:

- Triệu phu nhân, cô đừng sợ, chỉ cần chồng cô chịu hợp tác thì tôi sẽ không đối xử với cô như thế

Nói xong nhặt ống tiêm bên người Văn Phương lên rồi cùng đám người kia đi ra ngoài

Chu Thiến vội gọi hắn ta lại, Phong ca quay đầu nhìn cô. Chu Thiến chỉ vào Văn Phương nói:

- Vậy cô ấy thì làm sao đây?

Phong ca tàn nhẫn cười:

- Để mặc cô ta đi thôi, nếu cô ghét cô ta thì cô thích làm gì cũng được, giẫm chết cô ta cũng vô tư

Nói xong đi ra ngoài rồi khóa cửa lại

Chu Thiến nhìn Văn Phương, giờ cô ta hơi

thở mỏng manh, trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Nhưng đến tận lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Chu Thiến vẫn đầy oán hận.

Văn Phương khó nhọc nói:

- Giờ… cô vui rồi! Mạng cô … tốt

thật! Không thể… giết chết cô… nhưng tôi sẽ không tha cho cô đâu, tôi…

thành quỷ cũng sẽ … không tha cho cô!

Chu Thiến cảm giác được sinh mệnh của cô ta dần dần yếu ớt, không khỏi thương hại nhìn cô ta mà nói:

- Văn Phương, cô vốn cỏ thể sống

rất hạnh phúc, cô là sinh viên giỏi, lại làm việc trong Triệu thị, cô

vốn có thể gặp được một người yêu cô, có được gia đình hạnh phúc của

chính mình. Cô có con đường đi của riêng mình nhưng lại cố gắng mà cướp

đường đi của người khác. Cô rơi xuống bước đường này có gì mà oán trách. Cô oán trách tôi cướp Hi Thành nhưng hình như cô quên mất, ngay từ đầu

anh ấy đã là chồng tôi, cô mới là người thứ ba, đứa trẻ trong bụng cô có sinh ra cũng chỉ là con tư sinh. Ngay từ đầu cô đã đặt mình vào vị trí

khiến người ta phỉ nhổ thì sẽ chẳng được ai tôn trọng. Cô không thương

mình thì làm gì có ai yêu cô. Văn Phương, nếu con người thực sự có kiếp

sau thì tôi mong kiếp sau cô hãy tự biết quý trọng chính mình!

Văn Phương cười thảm:

- Cô nói hay như vậy chẳng qua là vì cô đã thắng thôi. Trận này tôi thua, tôi thua trong tim Hi Thành. Hi Thành chưa từng yêu tôi…

Máu của Văn Phương chảy như suối khiến xung quanh cô ta đều đỏ hồng:

- Nhưng tôi sẽ nguyền rủa các

người, tôi nguyền rủa các người cả đời không được hạnh phúc, vĩnh viễn

không được ở bên nhau

Giọng cô ta càng lúc càng yếu dần đi nhưng sự oán độc trong lời nói lại khiến Chu Thiến dựng tóc gáy

- Văn Phương, cô làm gì thế, lòng cô đầy oán hận, cuối cùng chỉ là tự mình hại mình…

- Tôi chính là không muốn nhìn thấy các người hạnh phúc đó

Chu Thiến nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô ta mà không nói gì, cũng mặc kệ cô ta, lùi ra phía sau vài bước

Đột nhiên, ngoài cửa sổ có người nhẹ giọng gọi:

- Thiệu Lâm! Thiệu Lâm!

Ban đầu Chu Thiến còn tưởng mình nghe

nhầm nhưng càng lúc tiếng gọi càng rõ, cô không nghe nhầm, là giọng của

Hi Thành. Lòng Chu Thiến mừng rõ, vội chạy tới bên cửa sổ nhìn ra bên

ngoài

Một bên cửa sổ lộ ra một gương mặt, nương theo ánh đèn có thể thấy rõ những đường cong góc cạnh và ngũ quan tuấn

mỹ, đó chẳng phải là Triệu Hi Thành sao? Trái tim Chu Thiến thả lỏng,

nước mắt ứa ra

- Hi Thành! Hi Thành!

Cô nghẹn ngào

- Anh nhìn thấy hai chữ đó đúng không?

Triệu Hi Thành vươn cánh tay qua song sắt mà vuốt ve khuôn mặt cô, khuôn mặt cô tiều tụy đi nhiều khiến anh rất đau lòng:

- Đúng thế! Thiệu Lâm, em có khỏe không?

Chu Thiến liên tục gật đầu:

- Em khỏe lắm!

Cô nhìn anh, sắc mặt anh tái nhợt, mắt

đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm, tiều tụy vô cùng. Nhất định anh đã rất lo

lắng, lòng Chu Thiến vô cùng chua xót.

Triệu Hi Thành nói:

- Em lùi ra xa một chút, anh cắt lan can

Chu Thiến lùi ra hai bước rồi khẽ nói:

- Bọn họ đều ở bên ngoài, còn có súng nữa

Triệu Hi Thành nhìn cô cười trấn an:

- Anh biết rồi, em đừng lo

Triệu Hi Thành lùi ra sau, có một người

tay cầm kìm lớn bước ra, nhanh chóng cắt đứt hai cây song sắt. Cắt đi

rồi, Triệu Hi Thành tiến vào, cũng có vài người đi theo anh vào. Sau đó, Triệu Hi Thành vội vã ôm Chu Thiến vào lòng, vuốt tóc cô rồi hôn lên

mặt cô như muốn xóa tan mọi sợ hãi, lo lắng trong lòng

Chu Thiến dựa vào vòm ngực ấm áp, nghe nhịp tim quen thuộc của anh mà cảm thấy vô cùng an toàn, chẳng sợ hãi gì nữa

Một