
sẽ tổ chức yến hội long trọng.
Cô gái trang điểm cẩn thận kia họ Vương,
nổi danh là muốn lấy chồng. Ai chẳng biết mục đích đi làm của cô là muốn tìm chồng ở Triệu thị này. Lúc này, nghe xong lời chị Lý nói, cô lườm:
- Em cũng biết rồi, em còn biết
lần này không chỉ là sinh nhật chủ tịch mà còn kỉ niệm 40 kết hôn. Nghe
nói các nhân vật nổi tiếng đều tham gia. Lúc đó nhất định không thiếu
nhưng thiếu niên tài tuấn, nếu em cũng tham gia được thì tốt rồi
Lúc nói. Hai mắt cô sáng bừng lên. Chị Lý phì cười:
- Em bớt mơ mộng hão huyền đi,
yến hội này muốn vào phải có danh thiếp, không phải là người làm tạp vụ
như em có thể tùy tiện đi vào, nhất định bảo vệ kĩ lưỡng, ruồi cũng
không lọt.
Cô gái họ Vương biết cô nói thật, thở dài:
- Đúng là xã hội thương lưu, thật hâm mộ. Nếu em có thể đến nhất định phải dùng toàn lực mà tìm một người đàn ông vừa đẹp trai, nhiều tiền mà chung tình như Tổng giám đốc mới
được.
Chị Lý mở to mắt kêu:
- Tổng giám đốc chung tình? Em có nhầm không vậy? Lại còn nói Tổng giám đốc chung tình? Tổng giám đốc nổi tiếng là công tử phong lưu đó!
Vừa nói vừa liếc nhìn Văn Phương một cái, sau đó chậm rãi nói đủ to cho Văn Phương nghe được:
- Vừa mới vứt bỏ một người ngây ngốc ở đây mà em còn nói thế được
- Cho nên mới nói tin tức của chị không nhạy rồi. Theo nguồn tin tức tin cậy, Tổng giám đốc giờ vô cùng
tốt với vợ, ngày nào ngoài xã giao quan trọng ra thì đều đúng giờ về
nhà. Những phụ nữ trước kia đều cắt đứt, một lòng một dạ với vợ. Ngay cả thư kí bên cạnh cũng nói còn chưa thấy Tổng giám đốc tốt với người phụ
nữ nào như vậy, nói lần này Tổng giám đốc động chân tình. Chị nói xem,
loại đàn ông này tìm đâu có dễ, Triệu phu nhân thật có phúc, thật ngưỡng mộ quá đi.
Văn Phương nghe đến đó, ngọn lửa đố kị
lại bùng lên, tay gõ bàn phím càng lúc càng nặng, lách ca lách cách.
Miệng cô ta mím chặt, trừng mắt nhìn màn hình như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung. “Hay cho Tống Thiệu Lâm cô! Quá thủ đoạn! Trước kia xem thường cô rồi!” Cô ta sờ sờ bụng mình, may mà ở đây còn có quân cờ tốt. “Tống Thiệu Lâm, chúng ta chờ xem, chưa biết kết quả thế nào đâu”
Cô ta gây ồn khiến hai người để ý nhìn lại, bọn họ nhìn nhau, trong mắt là vẻ khinh thường. Chị Lý cười lạnh, thoáng cao giọng:
- Em ấy à, phải tự hiểu lấy, em
nghĩ rằng ai cũng có thể lấy người đàn ông tốt như Tổng giám đốc? Cũng
chỉ có Triệu phu nhân có gia thế, có dung mạo, có tu dưỡng mới có thể ở
bên Tổng giám đốc. Chuyện cô bé lọ lem cũng chỉ là cổ tích mà thôi.
Huống hồ, em nghĩ ai cũng có thể là cô bé lọ lem sao, em đi mua truyện
cổ tích mà xem, cô bé lọ lem cũng vừa xinh đẹp vừa thiện lương đâu phải
là loại phụ nữ tục tằng chỉ mong bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Cô gái họ Vương cười phụ họa:
- Chị Lý nói đúng, em nên sớm từ bỏ ý nghĩ này đi, không lại thành trò cười cho mọi người như ai đó
“Cười đi, cười đi, giờ cứ cười nhạo tao đi, châm chọc tao đi. Không lâu sau chúng mày sẽ phải hối hận với những lời này”
Văn Phương oán hận nghĩ: “Đến lúc đó, tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá”
Nhưng những lời các cô nói lại là cơ hội tốt của cô ta. Ánh mắt Văn Phương nhìn chằm chằm máy tính, lặng lẽ cười.
Nhìn nụ cười quỷ dị của cô ta, tuy là
giữa hè nhưng hai người đều thấy lạnh lẽo. Hai người nhìn nhau, thoáng
yên lặng. Tục ngữ nói đúng: có thể đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu
nhân..
Bên kia, Yến hội Triệu gia đã chuẩn bị
không sai biệt lắm. Phụ nữ họ Triệu và người hầu mệt muốn chết. Hôm nay, Triệu phu nhân và Dung tẩu đều nghỉ ngơi sớm, Chu Thiến cũng mệt mỏi
nằm lăn trên giường. Tuy rằng mọi chuyện bọn họ đều không cần nhúng tay
vào làm nhưng có bao nhiêu chuyện cần quan tâm, đám người hầu có chuyện
gì cũng đều hỏi ý kiến của cô. Mấy ngày như vậy, Chu Thiến cảm thấy não
như banh ra.
Triệu Hi Thành đi xã giao về chỉ thấy vợ
đang nằm trên giường. Anh đi tới, đầu tiên hôn cô thật nồng nàn, đến khi hai người thở dốc thì mới buông cô ra.
Anh khàn khàn hỏi cô:
- Hôm nay làm sao vậy, buồn bã ỉu xìu, mệt chết à?
Vừa nói anh vừa ôm cô vào lòng. Chu Thiến giật giật, tìm vị trí thoải mái nhất, nghe nhịp tim đập của anh, thỏa
mãn hừ một tiếng rồi mới nhỏ giọng trả lời:
- Đúng vậy, mệt mỏi quá, cũng không muốn làm gì cả.
Triệu Hi Thành ôm chặt cô, cằm vuốt ve
tóc cô, mũi tràn ngập hương thơm từ mái tóc cô, trong lòng vô cùng hạnh
phúc. Bỗng nhiên cảm thấy, cứ ôm cô như vậy cả đời cũng là chuyện mỹ
diệu. Anh bị ý nghĩ của mình làm rung động, chưa từng nghĩ mình cũng sẽ
có những ý nghĩ lãng mạn này.
Anh khẽ cười, tim đập mạnh, gọi:
- Thiệu Lâm!
- Ưm?
Chu Thiến nằm trong lòng anh nhẹ nhàng đáp một tiếng. Ánh mắt Triệu Hi Thành dịu dàng vô cùng:
- Chờ yến hội xong, anh xin nghỉ phép, chúng ta đi lịch được không?
- Đi du lịch? Chu thiến giọng mơ mơ hồ hồ
Triệu Hi Thành nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, khẽ cười:
- Đúng, chúng ta đi hưởng thụ thế giới hai người, coi như là tuần trăng mật, em muốn đi đâu?
- Cửu Trại Câu, em muốn đi Cửu Trại Câu…
Ý thức của Chu Thiến càng lúc càng mơ hồ.
Khóe miệng T