Teya Salat
Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324653

Bình chọn: 9.00/10/465 lượt.

ba đồng!"

Quả là rẻ! Tiêu Thỏ thổn thức cảm thán, đứng sang một bên chờ với Lăng Siêu.

Một lát sau mỳ được làm xong, để vào loại tô lớn bình thường, nhưng

lượng khá là đầy, nước dùng cũng ngập bát. Uống một ngụm canh, hương tỏa khắp nơi. Ngon!

Tiêu Thỏ lại than thở. "Giờ thì em đã hiểu tại sao nhiều người đi xe xịn tới đây xếp hàng ăn mỳ rồi..." Quả thật là rất ngon.

"Em thích thì thứ bảy tuần sau chúng ta lại quay lại đây!"

"Được!" Tiêu Thỏ hớn hở đồng ý, rồi bỗng nghĩ ra một chuyện. "Không

được, thứ bảy tuần sau là ngày Một tháng Năm, em phải về nhà!"

"Em định về nhà mùng Một tháng Năm?" Lăng Siêu bỗng nheo nheo mắt gian xảo.

"Vâng..." Vẻ mặt Tiêu Thỏ vẫn ngơ ngác không hiểu.

"Em quên đã đồng ý với anh chuyện gì à?"

"Em đồng ý với anh chuyện gì nha..." Tiêu Thỏ cầm bát mỳ, húp húp, nghĩ nghĩ, húp húp... á, nàng nhớ ra rồi!

Lăng đại công tử, anh không định thật sự giữ em lại chỗ anh để nghỉ lễ Quốc tế Lao động đấy chứ?

Thật ra đến cùng thì Tiêu Thỏ cũng làm sao có thể lay chuyển được

Lăng Siêu chứ, dù sao so sánh chỉ số thông minh giữa hai người không đến mức một trời một vực nhưng cũng trên trời dưới đất cả. Lăng đại công tử đầy khả năng nghĩ ra trăm ngàn phương pháp khác nhau để giữ nàng ở lại. Còn về phần dùng lợi dụ dỗ hay dùng sắc dụ dỗ... đó là chuyện riêng của hai vợ chồng trẻ nhà họ, nhỉ?

Thế nên, trước ngày nghỉ lễ một hôm, ba của Tiêu Thỏ vốn đang háo hức mong chờ con gái về nhà chơi, lại đứng hình khi nhận được điện thoại

con gái báo không thể về nhà.

Dập máy xong, lửa giận nén lại từ lâu trong lòng ba vợ họ Tiêu rốt cục bùng lên không cách gì kiềm chế nổi.

"Ba nó à, anh làm gì thế?" Mẹ nàng tò mò thò đầu vào phòng hỏi.

"Thu xếp hành lý!" Ba nàng không thèm ngẩng đầu lên, hí hoáy soạn va li.

Mẹ Thỏ Thỏ ngạc nhiên. "Anh định đi đâu?"

Ba Thỏ Thỏ ngẩng đầu, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, đôi

mắt rực sáng ngọn lửa yêu thương con gái của cha, gằn từng tiếng một.

"Đi.Thăm.Con.Gái!"

iêu Thỏ hoàn toàn không ngờ, mình đã chuẩn bị chu đáo kế hoạch dành

cho kỳ nghỉ dài ngày vào lễ Quốc tế Lao động đến thế, mà cuối cùng vẫn

xách hành lý về căn nhà Lăng Siêu thuê để làm nhân viên rửa bát cho hắn. Mà nàng lại càng không ngờ hơn nữa, chính là đương lúc nàng cầm cái bát ăn cơm đầu tiên của kỳ nghỉ lên để rửa, thì chuông cửa bỗng reo inh ỏi. Chạy ra mở cửa, đập vào mắt chính là cảnh ba nàng hùng hổ đứng đó. Tiêu Thỏ sững người.

So với Tiêu Thỏ, Lăng Siêu bình tĩnh hơn rất nhiều, thản nhiên lên tiếng chào. "Con chào ba!"

Thằng nhóc này được, đã đổi giọng gọi ba rồi cơ đấy! Chữ Ba là để cho chú mày gọi chắc? Vẻ mặt Tiếu Hải Sơn hơi biến sắc, cười ha ha. "Bao

nhiêu năm nghe cháu gọi chú quen rồi, giờ đổi cách gọi thật khó quen

ngay được. Thôi cháu đổi lại đi, ha ha ha..."

"Dạ được, chào nhạc phụ đại nhân!"

Oạch! Tiêu Thỏ đang xách hành lý của ba mình vào nhà lập tức loạng

choạng, sém chút nữa thì ngã lăn quay. Ba à, giờ ba đã biết chữ vô sỉ

viết như thế nào chưa ba?

Ba Tiêu Thỏ xanh mét cả mặt, không thèm nói tiếp.

Tóm lại, hiệp đấu thứ nhất giữa bố vợ cấp cao và con rể cấp cao, Lăng Siêu thắng lợi áp đảo 1-0!

Lần này Tiêu Hải Sơn tiếng là tới thăm con gái, mục đích chính là để

ngăn Lăng Siêu thừa cơ ăn vụng. Thế nên ông ta vác một va li to bự đầy

đủ quần áo vật dụng tùy thân, hạ quyết tâm ở đủ bảy ngày nghỉ lễ mới về.

Cũng may Quan Tựu đã về nhà đợt nghỉ dài ngày này, nên có thêm một phòng để ngủ.

Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện. Ba người hai phòng ngủ, đêm sắp xếp

ra sao đây? Tiêu Hải Sơn chắc như bắp là sẽ không cho con gái ngủ chung

phòng với Lăng Siêu rồi. Tiêu Thỏ lại đã quá tuổi ngủ chung giường với

ba. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ba nàng đành quyết định hi sinh vì nghĩa lớn, vác thân già này ngủ chung phòng với Lăng Siêu.

Dù trong lòng Lăng đại công tử mấy trăm phần trăm là không hề muốn

thế, nhưng không hề thể hiện ra mặt chút nào cả, đi làm, nghỉ ngơi vẫn

theo nếp cũ, không hề khác biệt. Thế nhưng ba của Tiêu Thỏ lại không

chịu nổi trước. Địch không hành động vậy ta động trước. Nếu Lăng Siêu

không để lộ sơ hở gì cả, vậy ông ta tự mình xuất trận thôi. Nói đi nói

lại, cũng không thể để cho thằng nhãi con này cứ thế dễ dàng cướp con

gái mình đi mất được.

Tiêu Hải Sơn liền quyết tâm, trước hết là không còn lạnh lùng với

Lăng Siêu như trước nữa. Rồi tối đến ăn cơm xong, ông ta lôi một bàn cờ

tướng trong va li ra, kéo Lăng Siêu ngồi xuống chơi cùng.

Người Trung Quốc vốn rất coi trọng việc đánh cờ, không chỉ có xem xét kỹ thuật tính toán khi chơi, mà còn nhờ sự tính toán đó nhìn ra được ý

chí của người chơi. Thông thường, lúc chơi cờ một người có thể vừa bày

mưu nghĩ kế đánh cờ, vừa bình thản trò chuyện vui vẻ, người đó đảm bảo

là nhân trung long phượng, tiền đồ sáng lạng không nói cũng biết.

Có điều ba Tiêu Thỏ cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, trong lòng ông ta

đang nghĩ một cách vô cùng nhỏ nhen. Nếu Lăng Siêu thua, đó chính là vì

hắn kém cỏi, không đáng để ông gả con gái cho hắn. Nếu hắn dám thắng

ông, vậy là không biết khiêm tốn, làm sa