
in đồn bên ngoài, nói là nữ quyến có tội một khi sung làm
quan kỹ, mặc cho đánh mặc cho mắng, bị người lăng nhục đùa bỡn, khổ không thể
tả. Ngay cả tự ái lúc đầu đều biến mất hầu như không còn, nàng vẫn cho là Hách
Liên Du bất quá bề ngoài lãnh khốc một chút nhưng xem ra đối với Thượng Quan
Mạn cũng cực tốt, không nghĩ hắn lại đáng sợ như vậy, không khỏi lo lắng cho
Thượng Quan Mạn. Hung hăng lườm nàng ta một cái: “Ta không tin lời ngươi đâu.”
Xoay người liền chạy sâu vào trong rừng trúc.
Hà Uyển Hi nhẹ nhàng cười nói: “Chạy đi, xem ngươi có thể chạy đi đâu.”
Diệu Dương chạy hồi lâu, vẫn xuyên qua đến cuối rừng trúc, cuối cùng chạy hết
nổi rồi. Nàng đổ mồ hôi dầm dề, tìm cái ghế đá ngồi xuống há mồm thở dốc. Chợt
cảm thấy có người nhìn nàng, không khỏi ngẩng mặt, chỉ thấy một nam tử cao mập
đứng ở một bên, ngây ngốc nhìn sang nơi này. Mắt sâu mũi cao, bộ dáng có phần
dữ tợn. Diệu Dương cả kinh lấy tay che môi, chỉ lộ ra một đôi con ngươi đen
nhánh như nước sơn, bàn tay trắng nõn thấp thoáng, chỉ cảm thấy dung mạo lỗi
lạc.
Diệu Dương thấy đôi mắt hắn không chớp nhìn nàng, nhất thời hoa dung thất sắc,
mệt mỏi cũng quên, co cẳng chạy.
Đỗ Minh thấy Bàn Tử nghiêng đầu cũng không nhúc nhích, vô cùng miễn cưỡng ra
khỏi rừng trúc: “Cái tên tiểu tử này nhìn cái gì chứ.” Theo ánh mắt của hắn
nhìn sang, chỉ thấy thân ảnh một nữ nhân chạy càng lúc càng xa, áo choàng gấm
thêu trăng hoa bay múa theo gió. Trang phục này hắn vừa đúng nhận biết, không
khỏi cười: “Nhìn trúng sao?” Bàn Tử chỉ lo ngơ ngác gật đầu.
“Vậy liền đi đòi đại ca đi, hắn sẽ không keo kiệt một nữ nhân cho ngươi.”
Đỗ Minh biết Bàn Tử sẽ không nói, hôm sau hắn liền nói với Hách Liên Du thay
hắn. Hách Liên Du nghe vậy cười: “Không nghĩ hắn lại thông suốt.” Đỗ Minh ha ha
cười không ngừng: “Bàn Tử tiểu tử này trước kia cũng không biết nữ nhân là gì,
có thể thấy được vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Diệu Dương Điện hạ là khắc tinh
của tiểu tử kia.”
Hách Liên Du cười khẽ: “Thân càng thêm thân, cũng tốt.”
“Đại ca vậy là đáp ứng?.”
“Khó được hắn nói lên loại chuyện như vậy mà.”
“Vậy ta lập tức nói cho hắn biết tin vui này.”
Hách Liên Du cong môi mà cười: “Trong phủ náo nhiệt cũng tốt. Diệu Dương Đế Cơ
chưa đến tuổi, trước đặt sính lễ thôi.” Ánh mắt của hắn đọng lại sắc trời tối
tăm ngoài cửa sổ, liên tiếp mấy ngày đều trong mây mù, trong lòng người xem vô
cùng không thoải mái, hí mắt hỏi: “Đã thu thập xong chưa?”
Thanh Thụy đáp: “Đã đột phá truy binh của Đại vương, đang trên đường chạy tới,
ngày mai Vương Phi có thể đến đây.”
Trên mặt Hách Liên Du mới lộ ra một chút vui vẻ, nhìn nơi xa không nói, Đỗ Minh
thở dài nói: “Ngày này, cuối cùng đã tới.”
Tiết đông chí, gió từ bốn phía thổi qua, tựa như đao cắt, khắp mọi nơi mờ mịt,
đều là màu xám tro nhạt nhẽo không đồng nhất. Hình bóng bóng cây khô héo lay
động, làm như bóng tối sâu đậm cao thấp không đồng nhất ở phía chân trời rộng
lớn. Nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa lộn xộn, chấn đến bụi đất tung bay, xuyên
qua rừng cây như tên, khiến chim chóc đều giật mình, thẳng tắp xông về trời
cao.
Mấy người đi đường, đều là nữ tử áo trắng cưỡi ngựa, áo theo gió lất phất, vù
vù có tiếng, chỉ tựa như vội vàng bảo vệ xe ngựa ở giữa, có nữ tử cung kính
nói: “Vương Phi, còn ba trạm dịch nữa, chính là Đô thành rồi.”
Màn màu xanh trên xe lộ ra một bàn tay cực đẹp, trắng nõn thon dài, chiếu lên
màn kia hình ảnh trắng muốt thơm ngát. Bên trong xe có hình ảnh xinh đẹp tuyệt
trần mơ hồ, sắc trời mặc dù tối, vẫn khó nén ánh sáng, chỉ nghe cười khẽ dễ
nghe ôn nhu từ trong xe truyền đến: “Rốt cuộc đã trở lại.”
Hách Liên Du đến nhà chính, Thượng Quan Mạn đang ngủ ở trên giường, bởi vì thấy
hình mặt bên trong màn, liền để nhẹ bước chân. Bên trong phòng trải thảm sát
mềm dày, đi qua không tiếng động, xuyên qua phòng khách, liền thấy nàng nằm ở
trên giường. Ánh sáng xuyên thấu qua cột khắc hoa mạ vàng, cái móc vén rèm lụa
nhẹ lên, chỉ chiếu ánh nắng ban bác trên đầu giường, làm như ngủ say, chân mày
cũng khẽ nhíu lại.
Hắn đi vào, chỉ ngồi xuống ở bên giường, không nhịn được liền vươn ngón tay xoa
cho nàng. Nàng làm như rùng mình một cái, lại thức tỉnh, tay hắn còn dừng ở
trên mặt nàng. Đôi con ngươi trắng đen rõ ràng của nàng nhìn hắn, bất quá một
cái chớp mắt, nàng lại nhẹ nhàng khép mắt. Hách Liên Du nói: “Có chuyện muốn
thương lượng với nàng.”
Thấy nàng nhắm mắt không nói, làm như ngủ thiếp đi, chuyện làm mai hắn cũng
không am hiểu, chần chừ không biết mở miệng như thế nào, một hồi lâu mới nói:
“Bàn Tử là thuộc hạ của ta, tuy là vụng về một chút, tâm địa ngược lại thiện
lương. Hắn rất mạnh mẽ, tự nhiên sẽ không để người trân ái bị thương. Diệu
Dương Đế Cơ chưa đến tuổi cập kê, đối với nàng quả thật hơi sớm chút, không
bằng hiện định ra hôn ước trước”
Thượng Quan Mạn bỗng nhiên ngồi dậy, nàng cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm
chằm bên cạnh: “Chuyện Diệu Nhi hãy để chính muội ấy làm chủ, nếu ngươi mạnh mẽ
đính hôn cho bọn họ, ta sẽ không đáp ứng.” Mặt nàng đông lạnh, thần sắ