Old school Easter eggs.
Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328964

Bình chọn: 9.00/10/896 lượt.

gọi

mẹ, mẹ nghe được thanh âm của em thì sẽ biết em đang tìm mẹ, thì mẹ sẽ

ra tới á.”

“Em quên à, em mới vừa nói là em theo dõi mẹ mà tới.”

Tiểu Bác Hải lắc đầu, đại thiếu gia sờ sờ đầu của cậu có chút đau

lòng, cậu còn quá nhỏ, thế giới ngừơi lớn cậu còn không hiểu, cậu ấy

quay đầu lại nói với bọn cận vệ, “Các anh lui ra đi!”

“Dạ, đại thiếu gia.” Bọn cận vệ lui xuống.

Trên hành lang phòng bao thật dài, chỉ còn lại hai người bọn họ, đại thiếu gia ngồi xổm người xuống, ánh mắt sâu kín nhìn cậu, “Em trai nhỏ, em có phải đứa bé ngoan hay không?”

Cậu hiểu ý gật đầu, cậu tuyệt đối là bé ngoan.

“Là bé ngoan thì nghe lời anh trai nói, sau khi tìm được mẹ, mặc kệ thấy cái gì cũng không được phép gọi mẹ.”

“Tại sao?”

“Anh muốn cùng em chơi một trò chơi trinh thám, quy tắc của trò chơi chính là, em chỉ có thể thấy được mẹ, không đựơc để cho mẹ thấy em, nếu như em làm được, anh liền tặng cho em một phần quà chiến thắng.”

“Đựơc.” Có quà tặng để cầm, tiểu Bác Hải hình như rất hưng phấn.

“Vậy bắt đầu đi, nhớ không được đẩy cửa ra, chỉ có thể nhẹ nhàng mở ra một khe hẹp, nằm ở trên khe hẹp nhìn.”

“À.” Cậu xoay người bắt đầu đi tìm mẹ, rất nghe lời mà không đẩy cửa ra, chỉ là nhẹ nhàng đẩy khe cửa, gặp phải cửa chính khóa chặt, cậu

liền nằm ở trên cửa nghe, nghe một hồi thì xác định người ở bên trong

không phải mẹ, cậu lại đổi một đừơng.

Mãi cho đến, rốt cuộc cậu cũng nghe thanh âm của mẹ. . . . . .

“Anh ơi, em tìm được mẹ rồi.” Cậu sợ bị mẹ phát hiện, đè giọng nói

đến thấp nhất phất phất tay với đại thiếu gia, cậu ấy đi tới đứng ở phía sau cậu, khom người đem tay khoác lên trên bả vai nhỏ của cậu, tiểu Bác Hải nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hẹp, trên đất y phục đàn ông, phụ nữ

rơi rải rác, trên giường lớn có hai thân thể đang liều chết dây dưa điên loan đảo phượng, thỉnh thoảng có một hai tiếng rên nhẹ tràn ra từ trong miệng ngừơi phụ nữ, cao triều đi qua ngừơi đàn ông nằm ngang ở trên

giường, người đàn ông kia là cha ——

“Ưm. . . . . .”

Đại thiếu gia từ phía sau che miệng của tiểu Bác Hải, ôm lấy cậu

xoay người rời đi, bị cậu ấy ôm vào trong ngực, cậu hỏi: “Anh, em thấy

được mẹ rồi, em rất ngoan nha, không có kêu.”

“Ừ, em thật ngoan.” Đại thiếu gia buồn buồn đáp lời.

“Anh, mẹ em đã tìm được, bây giờ không phải nên đi tìm mẹ anh sao?”

“Anh đưa em trở về trước.”

“Không cần, em ở bên ngoài chờ mẹ ra, mẹ sẽ mang em trở về, anh đi tìm mẹ anh đi!”

“Em trai nhỏ, nhớ, hôm nay ở chỗ này thấy tất cả, không cần nhắc tới với bất kỳ ai, lại càng không được cho mẹ em biết em theo dõi mẹ.”

“Tại sao?”

Cậu ấy nhìn cậu, miễn cừơng cười với cậu, “Em muốn bị đánh sao?”

Bị đánh? Cái gì bị đánh? Tiểu Bác Hải chau chặt chân mày suy nghĩ

sâu xa một chút mới phản ứng được, che miệng lại liên tục lắc đầu, thiếu chút nữa quên nếu rình coi cái mông sẽ bị đánh.

“Anh, anh thật sự không đi tìm mẹ anh à?”

Đại thiếu gia ôm cậu lên xe, sau đó cậu ấy cũng ngồi vào, xem bộ dáng là thật sự muốn đích thân đưa cậu về nhà.

“Đợi đưa em về nhà anh lại đi tìm mẹ, em trai nhỏ nhà em ở đâu?” Cậu ấy đóng cửa xe và hỏi.

“Anh, anh thật tốt.” Tiểu Bác Hải cảm kích cừơi cười với cạua áy, sau đó nói địa chỉ nhà.

Khi lái xe về đến cửa nhà, thì cậu đã mệt muốn ngủ, đại thiếu gia

nhẹ nhàng lắc cậu tỉnh, cậu mơ mơ màng màng bò dậy, nhíu lại ánh mắt

mông lung nhìn cậu ấy.

Cậu ấy cười nói: “Mau vào đi ngủ đi, về sau không được một mình chạy loạn khắp nơi, coi chừng gặp phải tên lường gạt.”

“Dạ.” Cậu ngoan ngoãn gật đầu, tài xế mở cửa xe cho cậu, lúc xuống xe, đại thiếu gia hỏi một câu, “Em trai nhỏ, em tên là gì?”

“Em gọi Tiêu Bác Hải.” Cậu cười hắc hắc, trả lễ lại, “Anh trai, anh thì sao?”

“Anh gọi Đông Hải Sinh.”

“Anh họ Đông?” Cậu hơi có vẻ kinh ngạc nhìn cậu ấy.

“Ừ.”

“Cha anh gọi là gì?”

“Đông Vũ Bằng.” Tiểu Bác Hải chấn động con ngươi không khỏi trợn to kinh hãi ~

“Em biết cha anh?” Cậu liên tục lắc đầu, xoay người xuống xe, Đông

Hải Sinh không để ý, sau khi đưa cậu xuống xe, liền rời đi, tiểu Bác Hải nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, thì ra cậu thật

sự là con hoang, cha thật sự không phải chỉ thuộc về cậu và mẹ . . . . . . Nằm ở trên giường nhỏ, tiểu Bác Hải vẫn không ngủ, thật sự là thời

điểm buồn ngủ không chịu nổi thì cậu nhéo lỗ tai nhỏ cho đau để nâng cao tinh thần, đợi đến rạng sáng rốt cuộc dưới lầu cũng có động tĩnh ~

Cậu kéo chăn ra, mang dép vào đi ra ngoài, nhón chân lên mở đèn ở

lối đi nhỏ trên lầu, mẹ bị cậu làm sợ tới mức thét một tiếng, thấy cậu

tức giận nhìn cô, cô lập tức nở nụ cười tươi, đi tới, “Con trai, trễ như thế mà sao còn chưa ngủ, thức dậy đi tiểu à, sao lại mặc quần áo ngược

vậy, ha ha.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Bác Hải sa sầm, không để ý tới mẹ, chỉ là tức giận nhìn mẹ, bộ dáng tức giận thật đáng yêu!

“Con trai, mẹ đi ra ngoài làm chút chuyện, đừng giận mẹ mà.” Tiêu Mỹ Lệ lấy lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con.

Tiểu Bác Hải hơi cong cái miệng nhỏ nhắn, một đôi mắt to đen bóng ở

dưới ánh đèn nhấp nháy nhấp nháy, trong bộ dáng đáng yêu lộ ra đáng

thươ