i Tước tôi thật sự vô cùng mệt mỏi, mời buông tôi ra có được
không, tôi muốn đi ngủ!” Mặc Noãn chợt cảm thấy đầu có chút hỗn loạn,
không muốn tiếp tục gây gổ cùng anh nữa, sợ mình sẽ chịu đựng không được mà gục ngã trước mặt anh, nếu như bị anh biết thân thể của cô không
thích hợp mang thai, anh nhất định bất chấp tất cả, ép cô bỏ đứa bé đi!
Không! Cô đã mất đi một đứa rồi, cô không thể lại mất đi một đứa nữa, cô không thể chịu nổi cú sốc như vậy, tuyệt đối không thể!
“Ăn cơm mà mất cả một ngày sao?” Mặc Phi Tước cười lạnh châm chọc nói.
“Chúng tôi còn đi dạo phố nữa!” Mặc Noãn tìm cái cớ, chỉ hy vọng anh có thể nhanh một chút thả cô ra, cô thật mệt chết đi, mệt chết đi được.
“Đi dạo phố?” Con ngươi Mặc Phi Tước bỗng chốc trở nên lạnh lùng,
khuôn mặt tuấn tú sáp lại gần cô, từ trong hàm răng tràn đầy bất mãn:
“Em thật đúng là dám mang tánh mạng cục cưng ra đùa sao! Cái tên kia rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể làm em mê mẩn thần hồn điên đảo, hả?”
Phiền!
Mặc Noãn cảm thấy anh thật là phiền!
“Cục cưng không sao, anh có thể yên tâm!” Ánh mắt Mặc Noãn sáng quắc, đen láy, khiêu khích nhìn anh ——
“Mặc Phi Tước tôi hiểu rõ anh rất coi trọng đứa bé này, tôi cũng
vậy, cho nên anh có thể yên tâm, tôi cho dù mạng của mình không cần cũng sẽ bảo vệ nó bình an. Tôi cũng biết rõ anh chẳng qua là muốn dùng đứa
bé làm cái cớ, muốn hạn chế tự do của tôi, anh tại sao lại như vậy? Mặc
Phi Tước, loại cảm giác này chắc là không dễ chịu gì, thấy người khác
đêm hôm khuya khoắt đưa tôi về trong lòng anh rất không thoải mái chứ
gì? Cần gì phải tự làm mình mệt mỏi như vậy, dù sao anh cũng biết lòng
tôi không thuộc về anh, hãy để tôi đi đi!”
Ý vị khiêu khích quá nặng, Mặc Phi Tước đột nhiên giác ngộ hình như
là mình quá nhạy cảm trách lầm cô, bác sĩ đều nói, thân thể của cô căn
bản chịu không được vận động, biết cô chắc là do giận dỗi, Mặc Phi Tước
chậm rãi buông tay cô ra, trong mắt thu lại tức giận, anh nhàn nhạt nói: “Noãn, anh không hỏi nữa, em trở về là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút
đi!”
Anh như vậy thật làm cho Mặc Noãn cảm thấy rất không thoải mái, nhắm mắt lại, cô xoa xoa mi tâm đau nhức, “Mặc Phi Tước, tiếp tục như vậy
chúng ta chỉ càng nhìn nhau càng thêm chán ghét, không bằng đã gặp nhau
thì cũng có lúc chia tay. . . . . .”
Lời của cô còn chưa nói hết đã bị Mặc Phi Tước ôm chầm lấy, hôn cô
thật sâu, nụ hôn này so bất kỳ một nụ hôn nào trước kia đều điên cuồng
hơn nhiều, cạy ra hàm răng đang cắn chặt của cô, cắn nuốt thần kinh cô
không chịu nổi một kích, Mặc Noãn dùng sức dù tức giận cũng không thể
lay chuyển anh chút nào, đôi tay bị anh giữ thật chặt vòng vào trong
ngực, bên hông bị cái tay còn lại của anh ôm thật chặt, đại não phút
chốc trống không, cho đến khi cô cũng không thể thở nổi, rốt cuộc anh
mới thả cô ra!
Pằng!
Một bàn tay nhẫn tâm tát mạnh lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, rất
nhanh hiện ra mấy dấu tay hồng hồng, Mặc Noãn vuốt đôi môi sưng đỏ của
mình, thở hổn hển giọng căm hận: “Mặc Phi Tước, anh khốn kiếp!”
Mặc Phi Tước không cảm thấy đau, chỉ liều mạng ôm cô, dùng cái trán
chống đỡ cô, giận quá hóa cười, “Noãn, anh thích em mắng anh cầm thú
hơn!” Từ này mới phù hợp với hình tượng của anh hơn!
Bị anh trêu đùa, Mặc Noãn có chút dở khóc dở cười, anh không biết,
cô phải dùng hết sức lực giận dữ toàn thân mới thốt ra được lời nói
tuyệt tình kia, thế nhưng anh không giận? Còn mặt dày vô sỉ cải chính
rằng cô mắng chưa đúng! Cô thật không biết nên làm sao với anh bây giờ!
Cô cũng đã sắp không nhận biết Mặc Phi Tước trước mắt này, anh trước kia làm cho cô không yêu, không hận, nhưng bây giờ chính anh, trừ bỏ
yêu vẫn là yêu, nhưng yêu này so với hận khổ cực hơn mấy nghìn, mấy vạn
lần!
“Không phải kêu mệt sao? Ngủ đi!” Anh lại hôn lên trán cô, nước mắt
của cô cũng không khống chế nổi rơi xuống, hít hít mũi, cô nói: “Mặc Phi Tước, hai tháng kỳ hạn đã đến!”
Cả thân thể anh cứng lại!
“Thả tôi đi!” Ngẩng đầu lên, cô đưa hai mắt đẫm lệ nhìn anh, chỉ
thấy mắt anh như hồ nước lạnh sâu không thấy đáy nháy nháy mấy cái!
“Noãn, em thật không thể không đi sao?” Sâu kín lóe lên trong ánh
mắt có một cỗ nồng tình khó tan, anh chăm chú nhìn cô chằm chằm, giống
như không tin cô thật sẽ tuyệt tình như vậy.
“Ừ!” Dời ánh mắt, Mặc Noãn củng cố lòng mình một chút gật đầu, lần
này cô thật sự không thể không đi! Nghĩ đến có thể sẽ xa nhau, cô liền
làm thế nào cũng khống chế không được nước mắt…
Cô cũng muốn để lại cho anh một nụ cười đẹp nhất, nhưng cô cười không nổi, thật cười không nổi, tâm đau đến hốt hoảng!
“Anh cho rằng hai tháng này em thấy được anh vì em nỗ lực thay đổi,
sẽ yêu anh dù chỉ một chút xíu, không nghĩ tới anh vẫn không giữ được
lòng của em!” Giọng nói nhàn nhạt, giọng mũi có chút nặng, là bởi vì cổ
họng anh rất khô, lỗ mũi chua xót, hai tháng này anh còn nghĩ hết biện
pháp để dỗ cô vui vẻ, dù mệt mỏi cũng sẽ cố dành thời gian nghỉ ngơi đi
theo cô, dù mệt mỏi cũng sẽ đối với cô cười thật vui vẻ, nhưng cho dù
như vậy anh vẫn thất bại!
Lòng của cô, không có ở
