“Q tử, con đi đâu vậy?” Mặc Phi Tước hướng về phía bóng lưng của cậu mà hô. Cậu nhóc cũng không để ý mà lờ đi, đi tới sau lưng
Mặc Nõan, cậu phun một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, sau đó đem nước
miếng dính ở trên mặt làm nước mắt, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn
biến đổi thành bộ dạng đáng yêu thê lương không chỗ nương tựa. Không khí vốn đang yên lành, đột nhiên bị một tiếng
khóc quấy nhiễu, mọi người khó hiểu mà nhìn sang tìm tiếng khóc của trẻ
con, chỉ thấy một cậu bé nhỏ mặc đồ tây nhỏ đang ôm eo một người phụ nữ
có thai, bi thương mà khóc ròng và nói: “Mẹ, con cầu xin mẹ đừng bỏ con
và cha, chúng con không thể không có mẹ, ô ô. . . . . .” “Đứa trẻ khá thông minh!” Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười mà nghị luận ầm ỉ. Nét mặt già nua của lão phu nhân tức giận, tàn khốc
mà liếc nhìn Mặc Nõan rồi lại nhìn cậu bé một chút, hình như đang hỏi,
đây là xảy ra chuyện gì? “Người bạn nhỏ, cậu đùa sai người rồi, tôi không phải là mẹ cậu!” Mặc Nõan bị cử chỉ đột nhiên của cậu làm cho khó hiểu, cô
cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra. “Mẹ, con không đùa với mẹ đâu? Con biết mẹ ghét cha,
cảm thấy cha rất không có tiền đồ, rất hèn nhát, rất vô sỉ, nhưng không
có liên quan tới con, con ngoan như vậy, mẹ không thể vì cha mà ngay cả
con cũng không nhận đi, ô ô. . . . . . Mẹ, chẳng lẽ mẹ chaỵ trốn với
người đàn ông khác, ngay cả em trai cũng không cho con nhận đi!” Tên nhóc không làm diễn viên quả thật là lãng phí mầm non, Mặc Phi Tước đuổi theo đứng ở một bên bị những lời này của cậu
nhóc chọc cho dở khóc dở cười, lão phu nhân liều mạng nhìn chằm chằm
vào Mặc Nõan, cuối cùng thiếu kiên nhẫn hỏi, “Đây là xảy ra chuyện gì?
Cô cũng đã có con rồi mà còn tới quyến rũ con tôi?” “Không, không phải như thế, cậu bé ấy. . . . . . cậu
bé ấy không phải con của con!” Mặc Nõan gấp đến độ trăm miệng cũng không bào chữa được. “Mẹ, trở về đi, cha đã cải tà quy chánh, đúng không
cha!” Cậu bé quay đầu mở to hai mắt với Mặc Phi Tước, ý bảo anh thêm dầu thêm mỡ mấy câu. Mặc Phi Tước cười cười, tên nhóc này, thật là. . . . . . “Mặc Phi Tước, anh đùa giỡn như thế một chút cũng
không buồn cười!” Mặc Nõan nhìn anh chằm chằm, giận đến đỏ mặt tía tai,
cả người run rẩy một chút, anh đùa cười như thế cũng quá đáng rồi! “Nõan, điều này không liên quan tới anh.” Mặc Phi
Tước oan uổng mà, anh thật sự không biết tên nhóc này lại bày ra loại
đùa giỡn hoang đường này. “Cha ơi, cha hãy thừa nhận đi, chẳng lẽ cha không
muốn mẹ trở về sao?” Tên nhóc móc lỗ mũi ra vẻ du côn, mới vừa rồi diễn
trò quá nhập vai, thật sự khóc ra nước mắt cũng làm cho lỗ mũi bị nghẹt! “Muốn, dĩ nhiên cha muốn, nhưng mà. . . . . .” “Mẹ, mẹ, mẹ. . . . . .” Lời của Mặc Phi Tước còn chưa nói xong, thì lão phu nhân đã tức giận bỏ rơi tay của Mặc Nõan, tức
giận rời đi, cô gấp đến độ hô to, nhưng bất luận cô gọi thế nào, lão phu nhân cũng không để ý đến cô! “Oh oh. . . Bà ngoại sói chạy rồi. . . . . . Âu. . . . . .” Cậu bé đang muốn hoan hô, thì đột nhiên Mặc Phi Tước rống cậu nhóc một tiếng, “Con câm miệng!” Một tiếng rống này, không chỉ để cho tên nhóc ngậm
miệng, mà người xem cuộc vui ở chỗ này cũng bị anh rống đến sửng sốt,
thanh âm bàn luận chỉ còn khe khẽ, cả phòng tiệc an tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng! “Nõan, thật xin lỗi!” Mặc Phi Tước nhìn Mặc Nõan nước mắt như mưa, anh nhìn sâu vào chỗ đồng tử của cô, nhìn thấy bi thương
cùng tức giận của cô, không khống chế được mà thương cảm cùng đau lòng
tràn ra, và leo lên đuôi lông mày tuấn tú của anh. Thật ra thì Mặc Nõan không trách anh, thật sự, tuyệt
đối không trách, ngược lại còn có một chút kích động buồn cười, bộ dáng
anh như vậy, ngược lại làm cho cô cảm thấy có loại hạnh phúc được yêu! Cô khóc, cũng không phải là vì khổ sở, mà là vì vui vẻ, còn có một chút đau lòng cho anh. . . . . . Nói vậy thì thời gian này anh nhất định cũng đã sống
không tốt rồi, khuôn mặt tuấn tú chịu đựng nhiều như vậy, cô thật sự
muốn rất muốn đưa tay qua sờ mặt anh, cô nắm chặc tay rồi giơ lên, nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí nâng lên. “Nõan!” Chợt, thanh âm đáng ghét truyền đến, ba người không
hẹn mà cùng nhìn sang, lông mày nhỏ nhắn của cậu nhóc nhíu lại, yên lặng thở than buồn bã, “Tiễn đi một bà ngoại sói, lại tới một con sói lớn,
phiền!” “Nõan, làm sao em ở chỗ này một mình, mẹ anh đâu?” Cố Triển Dật đi tới, mới vừa rồi anh có chuyện chậm trễ một chút, nên để
cho Mặc Nõan với mẹ anh tới trước. “Bà ấy. . . . . .” Ngừng nước mắt lại, Mặc Nõan liếc mắt nhìn cậu bé và Mặc Phi Tước mà không trả lời được. “Triển Dật, thật xin lỗi!” Thu lại lông mi dưới, cô
nói giọng áy náy với Cố Triển Dật, sau đó lại buồn buồn nói : “Em làm
cho bà tức giận bỏ đi rồi!” “Nõan, xảy ra chuyện gì?” Cố Triển Dật trong bụng
kinh hãi, và bất an hỏi, nhưng thanh âm vẫn như cũ mềm mại, không có
chút tức giận. “Cũng không có xảy ra chuyện gì, là mẹ chú hẹp hòi
thôi, không chơi trò chơi nổi, cho nên bị tôi làm cho tức giận bỏ đi
rồi!” Cậu nhóc nói ra. “Cậu. . . . . .” Cố Triển Dật cau chặt chân mày, ánh mắt nh
