Polly po-cket
Cực Phẩm Khí Phụ

Cực Phẩm Khí Phụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324184

Bình chọn: 9.5.00/10/418 lượt.

trong đó y (đồ cưới). Đến lúc đó ta

cởi đó y ngồi xổm ở góc nào đó, quỷ mới biết đó là ta.

Hôm nay tỷ tỷ đưa cơm chiều cho ta, mỹ nữ

Mộ Dung Nhược Nhan vẫn thản nhiên cười như cũ, thái độ quả thực không

phải cùng một cấp bậc với Mộ Dung Nghĩa. Ta đang ăn cơm ngon lành, mỹ nữ tỷ tỷ đột nhiên hỏi ta: “Muội muội, ngươi tính chạy trốn hôm xuất giá

phải không?”

Ta nhanh chóng đặt ngón trỏ trên môi,

nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, ngươi làm sao mà biết được, ngàn vạn lần đừng

nói ra ngoài. Trước khi lên kiệu hoa ta tuyệt đối không có cơ hội chạy,

lúc đó không chạy cả đời ta liền xong rồi.”

Mỹ nữ tỷ tỷ mang vẻ mặt đau khổ nói:

“Cha đã biết ngươi có chủ ý này nên phân phó ta điểm huyệt đạo của ngươi trước khi lên kiệu hoa, đợi đến khi bái đường mới giải huyệt.” Ta hoàn

toàn không còn gì để nói, cổ đại rất phiền toái, tuỳ tiện điểm vài cái

ngươi liền không thể động đậy a.

“Không phải đâu? Ngươi sẽ không thực sự

điểm huyệt ta chứ?” Mỹ nữ tỷ tỷ ngươi từ bi chút được không, hạnh phúc

cả đời ta phải dựa vào ngươi đấy.

“Tính tình của cha ngươi không phải

không biết, nếu ngày đó ngươi chạy ta nhất định sẽ bị phạt. Cha biết

chắc ngươi sẽ không bỏ cuộc còn ta sẽ mặc kệ, cho nên mới có chủ ý như

vậy. Nếu ngươi muốn chạy, hãy chạy trước khi lên kiệu hoa.” Này gọi là

cha cái nỗi gì, may mắn Mộ Dung Ý Vân chết sớm nếu không cũng phải tức

mà chết.

Ta nằm ở trên giường lăn qua lộn lại,

nghĩ mãi lại không ngủ được, chẳng lẽ thực sự phải gả sao? Ta rốt cuộc

phải như thế nào mới có thể chạy đi? Con mẹ nó, hắn bất nhân, vậy đừng

trách ta bất nghĩa. Nhất định muốn ta gả, đừng trách ta làm trò một nháo hai thắt cổ trước mặt nhiều nhân vật võ lâm như vậy. Ta cố ý đốt nến

thật sáng lên, trực tiếp đem màn kéo xuống bện thành dây thừng. Ta xem

xà nhà đủ chắc chắn, nhất định sẽ không sập. Ta giơ hai tay lên, mặc kệ

tay áo dài buống xuống. Kỳ thật hai tay cũng đã sớm cầm lấy ‘thắt cổ

thằng’(thằng = thừng, dây thừng dùng để thắt cổ) kia, cố ý đá ghế ngã

xuống thật lớn tiếng, ta cũng không tin không ai đến.

Trong phòng đèn rất sáng, bóng dáng ta

thắt cổ nhất định rất rõ ràng. Chỉ cần có người tiến vào, ta đánh cho

hắn một quyền bất tỉnh liền có cơ hội chạy ra. Ta cười gian đem mình

treo lên dây, treo nửa ngày vẫn không ai quản ta. Ta thực buồn bực, có

lẽ tất cả mọi người đã ngủ, không ai chú ý tới ta ở nơi này.

Chỉ nghe xoát một tiếng, ta lập tức rơi

xuống mặt đất. Ta nhanh chóng chạy đi tìm kính mắt, một tên đằng đằng

sát khí đứng trước mặt ta, cầm một thanh kiếm trong tay. Một thân hắc y, hắc bào (áo choàng), không biết còn tưởng rằng gặp quỷ a. Ta muốn người nhà tới cứu ta, không cần phải đưa đến một sát thủ a. Ta mới chỉ treo

cổ mà thôi, sao lại đem người không ai biết là ai này tới đây?

“Ngươi… Ngươi là ai? Chạy vào ta phòng làm gì?” Ta lắp bắp hỏi.

Hắn lạnh như băng nói: “Ngươi vì cái gì

tìm chết?” Có lẽ là ở bên ngoài thấy bóng dáng ta thắt cổ, cho nên tiến

tới cứu ta. Ta không cần hắn cứu được không, ngươi đừng tự mình đa tình

a.

Ta không sao cả vỗ vỗ mông, xoa xoa thắt lưng, “Cũng không có gì, lão hỗn đản Mộ Dung Nghĩa kia bức ta lập gia

đình, ta không muốn, tìm chết.”

“Ngươi có quan hệ gì với Mộ Dung Nghĩa?” Nói chuyện có chút ấm áp cũng sẽ không chết người được, tuy rằng ta

không là siêu cấp mỹ nữ gì nhưng làm khuôn mặt tươi cười cũng có sao a.

“Ta là nữ nhân của hắn, bất quá nói

thật, mười bảy năm qua tên hỗn đản này vốn không coi ta là nữ nhân của

hắn, trong mắt hắn chỉ có Nhược Nhan tỷ tỷ.”

“Võ lâm đệ nhất mỹ nữ Mộ Dung Nhược

Nhan?” Ách, tỷ tỷ là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, ta cùng nàng thật đúng là

không cùng một cấp bậc a.

“Ta bất kể nàng đệ mấy mỹ nữ, nàng nếu

là đệ nhất cao thủ võ lâm thủ ta mới bội phục.” Trách không được Mộ Dung Ý Vân không được hoan nghênh, có tỷ tỷ vĩ đại như vậy nàng đương nhiên

cái gì cũng không phải rồi. Xem tỷ tỷ yếu đuối như vậy, so sánh với nàng nhất định thua, luận võ công cũng quên đi. Tuy rằng võ công của ta cũng không tệ, may ra có thể đối phó cao thủ hạng ba.

“Mộ Dung Nhược Nhan là nữ tử duy nhất

trong thập đại cao thủ, chẳng lẽ cô nương không bội phục nàng?” Hoàn

toàn không còn gì để nói, ngay cả tỷ tỷ cũng như vậy? Thập đại cao thủ,

thực hoài nghi mình nghe lầm a.

“Uy, trước tiên là nói về ngươi a, ngươi đến nơi này làm gì? Nghe ngữ khí có vẻ ngươi rất bội phục tỷ tỷ, có

phải muốn chiếm tiện nghi tỷ tỷ ta hay không?” Sắc lang, vừa thấy đã

biết không là thứ gì tốt.

“Không phải, ta tìm Mộ Dung cô nương khiêu chiến.”

“Khiêu chiến? Ngươi một đại nam nhân lại đánh nữ nhân, ngươi không ngượng sao? Muốn đánh nàng thì đánh ta

trước.” Nhàm chán, đánh đánh giết giết có gì thú vị.

“Quy tắc giang hồ, nếu muốn đứng trong

thập đại cao thủ phải đánh bại một người trong đó. Tỷ tỷ ngươi vừa vặn

đứng thứ mười, ta tìm nàng khiêu chiến không có gì không đúng hết.” Hãn, có mà thấy nàng là nữ nhân nên dễ khi dễ a.

Ta trợn mắt nhìn hắn: “Thiết, không phải là thấy tỷ tỷ của ta là nữ nhân, dễ khi dễ, còn vô nghĩa như vậy, trừ

bỏ tỷ tỷ của ta còn có chín na