
n của cô
giáo Trương hay sao? - Ông ta quay sang Thu: - Tôi biết cô, mẹ cô dạy tôi. Hồi
ấy mẹ cô bảo tôi phải chăm học, nếu không chăm học thì không có tương lai. Cô
giáo nói người, nhưng lại rơi vào con mình, con gái mình không học hành tử tế,
bây giờ phải đi làm công việc vặt.
"Cô em vợ" nói:
- Bác đừng nói bậy, cô Thu học giỏi lắm, là vì cô ấy đang chờ để được thế chỗ
của mẹ, vào làm giáo viên, ở nhà không có việc gì, tạm thời đi lao động.
Ông Thịnh nói:
- Vậy là cả nhà dạy học? Thế thì tốt. Tôi là người học
hành không ra gì, nhưng khá lắm.
Thu cười:
- Phải rồi, học hành có ích gì đâu? Bác đã có tương
lai, mong được sự quan tâm của bác.
"Cô em vợ" dặn ông Thịnh vài câu rồi nói với
thu:
- Tôi đi nhé, Thu phải cẩn thận, nếu công việc nặng
nhọc, về nói với mẹ tôi đổi việc khác.
Thu chỉ biết nói cảm ơn.
Chờ cho "cô em vợ" đi,>
- Cậu ấy là đối tượng của cô đấy à?
- Không ạ
- Tôi cũng bảo không phải, nếu cậu ta là đối tượng của
cô, mẹ cậu ta đâu để cô đến lao động ở đây.
Ông Thịnh nhìn khắp lượt Thu, nói:
- Cô yên tâm, mẹ cô dạy tôi, tôi không đối xử tệ với
cô đâu. Hôm nay cô theo tôi sang bên kia sông mua đồ rồi chuyển về.
Hôm ấy Thu kéo theo cái xe ba gác, đi với ông Thịnh
sang bên kia sông mua đồ. Dọc đường ông ta khoác lác mình thích đọc sách, hứa
sẽ cho Thu mượn sách, còn bảo sẽ bố trí việc nhẹ cho Thu. Thu cứ ừ ừ à à, không
biết ông ta định chơi trò gì đây.
Bốn giờ chiều hai người làm xong việc, ông ta khen
Thu, bảo sau này đi lấy hàng sẽ gọi Thu. Ông ta nói:
- Chúng tôi ở đây nghỉ ngày chủ nhật, vì tôi nghỉ chủ
nhật, tôi không có mặt, đám lao động phụ rất lười, dứt khoát cho bọn chúng
nghỉ, khỏi phải chi tiền. Nhưng xem ra cô rất chăm chỉ, tôi bố trí việc cho cô
làm, có làm không?
Trước đây Thu đi lao động không nghỉ Chủ nhật bao giờ,
liền nói:
- Tất nhiên là được.
Ông Thịnh nói:
- Thế thì tốt, ngày mai cô kéo cái xe này đến nhà máy
rượu ở cảng số Tám lấy máy tải bã rượu tôi đã đặt trước, đưa về đây để nhà máy
nuôi lợn. Đấy là tôi ưu tiên cho cô, cô đừng nói với ai, rồi họ bảo tôi tốt với
cô.
Thu tỏ ra cảm kích, lòng tự tôn của ông Thịnh lên cao
cực điểm, làm ra vẻ tán thưởng:
- Cô đúng là con người hiểu biết, ai tốt ai xấu cô đều
biết. - Nói xong, ông ta lấy từ trong túi ra hai mảnh giấy - Đây là phiếu lấy
hàng, ngày mai cô theo phiếu này đi lấy hàng. Đây là phiếu ăn của nhà tập thể,
ngày mai cô có thể đến lĩnh hai cái bánh bao chay, coi như bữa trưa của cô. Năm
giờ chiều đưa hàng về giao cho nhà ăn>
Sáng hôm sau, Thu dậy sớm, đến nhà máy giấy lấy xe ba
gác và lĩnh hai cái bánh bao chay, đi ra cảng số Tám. Cảng số Tám ở bờ sông,
cách đấy chừng hơn chục dặm. Trên thượng nguồn sông có bến phà, có thể cho xe
ba gác sang sông. Hiện tại đang là mùa hè, nước lên cao ngang bờ, không phải
lên dốc xuống dốc, chỉ cần lên phà cẩn thận để người và xe không rơi xuống
sông.
Giống như những lần lao động khác, hễ ra khỏi cửa là
Thu cởi giày, sợ hỏng giày, lúc ra cửa Thu đi giày để mẹ thấy. Hôm nay Thu mặc
đồ cũ của anh trai, mặc áo "hồn biển", cái quần vá mẹ cắt ngắn đến
đầu gối, mọi người gọi đấy là quần "ngựa non". Hồi ấy con gái không
mặc quần có cửa trước, Thu khâu kín cái quần, mở cửa quần bên hông.
Mùa hè nắng nóng, Thu đội cái mũ cối cũ, kéo sụp xuống
để không ai nhìn rõ mặt, nhớ lại câu nói của Lỗ Tấn: "Mũ rách che mặt qua
phố đông người". Thu không đọc câu tiếp theo, vì Thu không có nhà lầu nhỏ,
không trốn vào đấy.
Thu vừa lên đến bờ bên kia thì muốn đi vệ sinh, tìm
được cái nhà vệ sinh công cộng, nhưng không dám đi, vì sợ người khác kéo mất xe
thì phải bồi thường.
Đang sốt ruột thì nghe có người nói ở phía sau:
- Đi đi, anh trông xe giúp.
Không cần quay đầu lại, Thu cũng biết đấy là ai. Mặt
Thu đỏ bừng, tại sao anh không đến trước hoặc sau đấy, anh đến đúng lúc Thu
đang lúng túng.
Ba đến trước mặt Thu, cầm càng xe, nhắc lại:
- Thu cứ đi, anh trông xe cho.
Mặt Thu vẫn đỏ, nói:
- Em đi đâu?
- Em định đi nhà vệ sinh cơ màđi, anh trông xe, không
có chuyện gì đâu.
Thu vô cùng bối rối, tại sao anh thẳng thắn như vậy
nhỉ? Cứ coi như biết người khác muốn đi vệ sinh cũng không nên nói thẳng như
thế. Thu nói:
- Ai bảo em muốn đi nhà vệ sinh? - Thu đứng ngây nhìn
anh.
Anh mặc cái áo cộc tay, không cài cúc, để lộ áo lót
trắng cổ viền xanh bỏ trong quần quân phục. Hình như đây là lần đầu tiên Thu
thấy anh mặc áo ngắn tay, bỗng phát hiện da anh rất trắng, cơ bắp trên cánh tay
căng phồng, tưởng như cánh tay dưới còn to hơn cánh tay trên, khiến Thu cảm
thấy cánh tay đàn ông thật kỳ lạ.
Anh cười, nói:
- Theo em từ hôm qua, thấy em có ông anh bộ đội hộ giá
nên không dám chào hỏi. Phá hoại hôn nhân quân nhân nhất loạt xử lý nghiêm, xử
lí nặng, có thể tử hình.
Thu vội thanh minh:
- Làm gì có ông anh bộ đội, bạn học đấy, cái cậu học sinh "cô em vợ"
có lần nói với anh.
- Ồ, đấy l "cô
em vợ" đại danh lẫy lừng, trông cũng tư thế đấy chứ. - Anh hỏi: - Em không
đi nhà vệ sinh à? Không đi thì chúng ta đi.
- Đi đâu? - Thu nói. - Lúc