
oán xem rượu này là rượu gì. Có mùi hoa hạnh lướt qua đầu lưỡi, hắn
liền tin tưởng đây là rượu Hạnh Hoa nổi danh.
Một chén rượu đi xuống, tứ chi liền rạo rực, tim đập thình thịch, loáng
thoáng chút hưng phấn, hơi men bốc lên. Liễu Vĩnh cười khẽ, “Chẳng lẽ
‘Rượu không say người, người tự say’?”
(Tửu bất túy nhân nhân tự túy/ Sắc bất mê nhân nhân tự mê: Rượu không làm
người say mà là người tự say, cái đẹp không làm mê người mà là người tự
si mê cái đẹp.)
Cũng đúng, bao năm nay, hắn sống nghiêm khắc kham khổ, có đến thanh lâu cũng chỉ giới hạn ở uống rượu xã giao, tuyệt đối không ngủ lại, càng không
giống các tài tử khác, lấy việc có một vài hồng nhan để kiêu ngạo. Trong Trạng Nguyên phủ, hắn không thuê mướn bất cứ nha hoàn hầu gái nào, chỉ
giữ một bà vú chăm sóc từ khi hắn còn nhỏ đến giờ. Vì lẽ gì phải thế? Vì hắn muốn cưới một thiên kim nhà quyền quý, không thể để kẻ khác tóm
được chút nhược điểm nào, một lòng chung sống với tiểu thư, yêu thương
tiểu thư đến cuối đời. Nhưng chung quy hắn vẫn là thanh niên trai tráng, thi thoảng uống rượu cũng nảy sinh giấc mộng xuân. Lúc này, giai nhân
ước hẹn, rượu ngon kề môi, bước chân phù phiếm, tinh thần nhộn nhạo,
thật như cõi mơ.
Nhịn từng đấy năm, cũng nên cưới vợ rồi. Chu Mẫn Mẫn, giống như đĩa cải xào này, chỉ cần hạ đũa, là bị nuốt trọn.
Liễu Vĩnh giơ đũa lên, chậm rãi duỗi tay về phía đĩa cải xào, gắp một gắp
lên, đang định cho vào mồm, lại thấy có tiếng động ngoài cửa, vội bỏ gắp cải xào xuống, buông đũa, cười dài đứng lên, nấp ra sau cửa.
Sau khi quyết định xong, hắn rất có tâm trạng cùng cô bé nhà quyền quý này
chơi vài trò lãng mạn cho cô bé đẹp lòng. Tương lai thành thân rồi, đây
sẽ là những tháng ngày kỷ niệm tươi đẹp nhất, là những hồi ức khó quên
nhất.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra một nửa, có tiếng Bạch Đào vang lên:
“Tiểu thư, bụng ta có chút không ổn, ta phải đi chỗ này một lát…. Tiểu
thư tự vào trong đi.”
“Sao không thấy ai nhỉ?” Cửa gỗ vừa mở, Lâm Mị đã thấy trên bàn bày rượu và
thức ăn, nhưng không thấy người nào, không khỏi ngẩn ra. Nàng đang định
trả lời, đã bị Bạch Đào đẩy ngã vào trong, không tránh khỏi việc lảo đảo ngã chúi vào phòng. Lại nghe thấy giọng nam trầm vang lên: “Mẫn Mẫn!”
Tiếp theo thân thể bị kẻ đó đỡ lấy. Khí tức đàn ông đập vào mặt, nàng
không kịp bịt mũi, hai chân mềm nhũn, cột sống như chảy ra, không đứng
được nữa, chỉ có thể liều mạng cắn môi, thầm ra lệnh cho bản thân phải
đứng thẳng rồi chạy trốn, nhưng càng giãy dụa, thân thể càng thêm mềm
nhũn. Trong phòng quá tối, người đàn ông trước mắt là ai, nàng thực sự
không nhìn ra.
Liễu Vĩnh thấy cửa bị đẩy ra một nửa, lại nghe thấy tiếng Bạch Đào, liền rụt đầu lại, để Chu Mẫn Mẫn vừa vào, hắn sẽ dùng tay bịt mắt cô bé, dịu
dàng hỏi: “Đoán xem ta là ai?” Không ngờ Chu Mẫn Mẫn chẳng nói tiếng
nào, lại bất ngờ ngã chúi vào phòng, hắn đương nhiên không chút nghĩ
ngợi, vươn tay ra đỡ. Đỡ rồi, mới nhận ra cô gái này toàn thân mềm nhũn, hình như có chút bất thường. Hắn chưa kịp suy nghĩ gì, cửa gỗ bị đóng
sập từ ngoài.
Phản xạ có điều kiện khiến hắn đẩy cửa, đã thấy không mở được nữa. Cô gái
trong lòng lại như không còn chút sức lực nào, đứng cũng không vững,
khiến hắn không có biện pháp đi xem xét tình huống ngoài cửa. Nhưng hắn
mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn.
Như bị điểm phải huyệt gì đó, máu huyết toàn thân hắn trào dâng, nóng rực
cả người, địa phương luôn bị áp chế, giờ cũng rục rịch ngóc đầu dậy. Cô
gái trong lòng, thơm như kẹo đường, tản mát ra một mùi hương chết người, tựa như nói: “Tới ăn đi, tới ăn đi!”
Thân thể tuy đang vẫy gọi, nhưng lý trí vẫn còn. Liễu Vĩnh biết bản thân bị
kẻ khác hãm hại. Chỉ có thể cắn mạnh đầu lưỡi, nỗ lực tỉnh táo, khàn
giọng hỏi cô gái trong lòng: “Cô là ai?” Không chờ cô gái đáp, hắn tháo
mũ nàng ra, dưới ánh sáng leo lét, gương mặt nàng hồng rực, mị nhãn như
tơ, cắn môi thở gấp, rõ ràng là nàng cũng trúng mị dược.
Bằng tốc độ sấm sét, Lâm Mị liền hiểu đây là một cái bẫy. Về chuyện do ai
thiết kế, La Minh Tú hay là Tô Trọng Tinh, đã không còn quan trọng. Quan trọng là nàng phải nhanh chóng nghĩ cách ra khỏi nhà cỏ.
“Buông ta ra!” Lâm Mị lên tiếng mà như tình nhân nỉ non, lại thêm thở dốc, vô cùng dụ hoặc.
Liễu Vĩnh vừa nghe thấy ngữ khí đấy, liền cảm thấy đến vành tai cũng cứng
đờ. trước giờ Liễu Vĩnh chưa từng hay biết, một cô gái trúng mị dược có
thể khiêu gợi đến mức này. Dường như người không xương, ôm vào trong
ngực, mềm mại như bông, thơm tho không thể tả. Nhưng hắn cũng biết, việc khẩn cấp trước mắt, là phải rời khỏi nhà cỏ càng nhanh càng tốt, không
thể trơ mắt đứng chờ kẻ khác đến bắt quả tang.
Cắn nát làn môi, nhờ đau đớn, ý thức có chút tỉnh táo lại, Liễu Vĩnh mới
buông được cô gái trong lòng ra, dùng toàn lực đi mở cửa. Nhưng cửa bị
khóa trái kỹ càng, trong lúc nhất thời, sao có thể mở được?
Rời được vòng tay của Liễu Vĩnh, cột sống Lâm Mị cứng cáp hơn, thấy Liễu
Vĩnh mở cửa không ra, vì tình thế cấp bách ngàn cân treo sợi tóc, nàng
hô: “Nhảy ra bằng cửa sổ đi.”
“