
nh, duới ánh sáng lờ mờ, nàng nhận ra người đó là
Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh đóng cửa, chốt cửa bấm khóa, phất tay áo xoay
người, phóng khoáng bước đi.
Nơi này không nên ở lâu. Lâm Mị đang muốn đứng lên, lại thấy xa xa, có bốn
năm đèn lồng đang đi tới, nàng không dám đi nữa, lại ngồi xổm xuống. Chờ đèn lồng đến gần chút, nàng nhận ra, đi trước là phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân, đi sau là La Minh Tú và Chu Mẫn Mẫn.
Lâm Mị nhếch môi cười. Từng này người đến bắt gian sao? Rất tốt, mọi người sẽ bắt quả tang hai tên đàn ông.
Lúc này, Liễu Vĩnh chạm mặt Bạch Đào giữa đường, ỷ vào tác dụng tăng lực
của mị dược, hắn đánh ngất Bạch Đào, kéo vào vườn hoa. Nhưng đến khi sắp làm, hắn lại có chút không cam tâm. Lần đầu tiên của hắn, chẳng nhẽ lại cứ thế này mà mất cho một con hầu, chứ không phải cô gái mà hắn đem
lòng thương nhớ?
Trăng chưa mọc, vài vì sao trơ trọi lấp lánh nơi chân trời.
Đêm tối, mùi hoa.
Liễu Vĩnh ngồi xổm dưới đất, hai mắt sáng quắc, nhìn Bạch Đào nằm bên cạnh.
Lúc này, khứu giác của hắn trở nên nhạy cảm vô cùng, mùi hoa, mùi thơm
của thiếu nữ, lần lượt lần lượt đi vào trong khoang mũi. Toàn thân hắn
run rẩy, lỗ mũi nóng lên, máu mũi rỏ xuống từng giọt từng giọt, rơi trên mu bàn tay. Mùi máu tươi xộc lên, dẫn tới toàn những ý nghĩ cầm thú.
Hai tay hắn hung hăng xé áo ngoài của Bạch Đào, tay phải đang định thò vào
ngực Bạch Đào, tay trái lại duỗi ra gạt mạnh tay phải, tâm lý giãy dụa
không ngừng. Một mặt muốn bất chấp tất cả mà xé xiêm y Bạch Đào, lý trí
lại cảnh cáo, nha hoàn này là người hầu của Chu Mẫn Mẫn, bản thân còn
chưa ngả bài với Chu Mẫn Mẫn, nếu dám làm bậy với nha hoàn của cô bé
trước, nhất định sẽ rước lấy vô số phiền toái.
Nhảy xuống ao nuôi cá chép, nhờ nước hạ nhiệt chăng? Không được, chưa nói
đến chuyện sương đã xuống, nước ao rét lạnh, viêm phổi phong hàn. Rơi
xuống nước, tất sẽ kinh động đến người của Hầu phủ, không may rước phải
rắc rối thì đừng mong thoát thân.
Liễu Vĩnh cắn rách da môi, nỗ lực khôi phục lý trí.
Hắn vốn tự hào lý trí hơn người, trúng phải mị dược còn thế này, người khác trúng mị dược thì còn đến thế nào? Nghe nói một thiếu nữ trúng phải mị
dược, nếu không giải mị dược kịp thời, sẽ bị thất khiếu trào máu (máu chảy ra hai tai, hai mũi, hai mắt, mồm, đến mức này thường là nguy kịch lắm rồi, chỉ còn chờ chết), không biết Lâm Mị có bị thế không?
Tô Trọng Tinh đã đặt bẫy hãm hại Lâm Mị và hắn, sớm muộn gì hai người đó
cũng giải trừ hôn ước. Nếu Lâm Mị đồng ý, hắn nạp nàng làm thiếp cũng
chẳng thua thiệt gì?
Liễu Vĩnh nghĩ đến đó, chống tay xuống đứng dậy, lưu luyến không rời, ép buộc bản thân tránh xa Bạch Đào.
Lâm Mị trúng mị dược, trong khoảng thời gian ngắn tất không thể chạy xa.
Nàng lại không quen thuộc phương hướng trong Hầu phủ, nếu muốn đi ra
sảnh chính sẽ phải vòng qua vườn hoa, vì cũng chỉ biết có đường đó. Lúc
này ắt là đang ở đâu đó gần vườn hoa. Chỉ cần tìm được nàng, nàng là
thuốc giải của mình, mà mình cũng là thuốc giải của nàng.
Ở sảnh chính, tiệc rượu đã tàn, bắt đầu có người cáo từ ra về.
“Tiểu Mị đi đâu rồi?” Mạc Song Kỳ tìm trong sảnh một vòng, vẫn không thấy
bóng dáng Lâm Mị, không khỏi nghi ngờ, đang muốn nhờ nha đầu đi tìm
giúp. Đã thấy mấy tiểu nha đầu vội vã chạy ra phía cửa, Mạc Song Kỳ bèn
kéo một người lại hỏi: “Muộn thế này rồi, không lẽ vẫn có khách quý
tới?”
“Là đại thiếu gia nhà chúng ta trở về.” Tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ, “Đại
thiếu gia lĩnh thánh mệnh, ra ngoài làm việc, vốn tưởng tháng sau cậu ấy mới về. Không ngờ, cậu ấy có thể về kịp sinh thần phu nhân. Chúng ta
phải nhanh chóng báo với phu nhân, để phu nhân biết còn vui.”
Mạc Song Kỳ từng nghe các tiểu thư khác thì thầm, nói phu nhân Vĩnh Bình
Hầu sinh được hai trai một gái, con trai trưởng Chu Minh Dương đã ra làm quan, là Ngự tiền hành tẩu của đương kim Hoàng đế, làm việc theo lệnh
của Hoàng đế, rất được trọng dụng. Dù hắn chưa thành hôn, nhưng các tiểu thư không ai dám tới gần. Có lời đồn, Hoàng đế nhìn trúng hắn, tương
lai sẽ gả công chúa cho hắn. Ai dám tranh người của công chúa, bộ chán
sống chắc?
(Ngự tiền hành tẩu : chuyên thay mặt Hoàng đế đi thị sát tình hình dân chúng và làm việc dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Hoàng đế, tuy chỉ là một bộ
phận của thị vệ như Phúc Nhĩ Khang trong Hoàn Châu Cách Cách, nhưng là
một chức quan rất danh giá, chỉ huy Cấm Vệ Quân, chỉ dành cho con em
hoàng tộc và các gia đình quyền quý)
“Trong hai anh em, nếu nói tuấn tú, Chu Tư hơn một chút. Nhưng nếu nói nam
tính đàn ông, Chu Minh Dương lại hơn.” Bên kia, hai vị tiểu thư nghe
được tin Chu Minh Dương trở về, lại lặng lẽ thảo luận.
Một vị tiểu thư khác nói: “Chu Minh Dương và Liễu Trạng nguyên cùng là kẻ
có tài, đều đã mười chín, nếu là người khác, chỉ sợ đã vợ con đầy nhà,
vậy mà bọn hắn vẫn độc thân, chỉ khiến người khác phải thắc mắc.”
“Ta nghe nói, tuy Chu Tư phong lưu thành tính, nhưng phẩm hạnh Chu Minh Dương không giống em trai chút nào?”
“Nghe nói giữ mình trong sạch, chờ công chúa đó mà!”
“Công chúa không dễ trêu đâu. Ch