
u Minh Dương có không muốn giữ mình trong sạch cũng khó.”
“Công chúa phải năm sau mới đến tuổi cập kê, Chu Minh Dương còn phải chờ một năm nữa.”
“Anh tên Chu Minh Dương, tại sao em lại không có chữ ‘Minh’, chỉ là Chu Tư?”
“Bởi vì tên của Chu Minh Dương là Thái hậu ban cho, còn Chu Tư là do phụ thân Vĩnh Bình Hầu đặt tên.”
“Thì ra là vậy. Bảo sao người khác đồn Chu Minh Dương rất được lòng Thái hậu và Hoàng hậu!”
Người hầu chưa tìm thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu, Chu Minh Dương đã gặp Vĩnh
Bình Hầu, hai cha con lâu ngày mới gặp, tình cảnh cảm động không nói nên lời. Lúc này, Chu Minh Dương quay sang nói với bọn người hầu: “Mẫu thân cũng không ngờ ta lại về gấp vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Các
ngươi không cần vội, lát nữa tìm cũng được. Ta mang về mấy chậu hoa quý, phải nhanh chóng chuyển vào trong vườn, kẻo héo khô mất.”
Ai nấy đều biết Chu Minh Dương mê hoa cuồng si, hoa hắn tìm về, phải do tự tay hắn gieo trồng thì mới chịu được, tuyệt đối không cho người khác
nhúng tay, khi hắn cấy ghép hoa cũng tuyệt đối không cho phép kẻ nào
đứng bên cạnh, bọn người hầu chỉ có thể mang khăn đến cho hắn lau mặt,
dâng trà để hắn uống một ngụm, rồi để mặc hắn bê chậu hoa vào trong
vườn.
Chu Minh Dương bê chậu hoa vào vườn, cấy ghép xong không vội trở về, mà đi dạo một vòng xem hoa trong vườn đã nở chưa.
Lúc này đúng kỳ hoa nở, cơn gió nhẹ lướt qua, Chu Minh Dương lại ngửi thấy
một mùi hương khác lạ. Hắn đẩy bụi hoa ra nhìn, thấy dưới bụi hoa, là
một cô gái mặc xiêm y màu trắng ngà đang nằm hớ hênh. Xiêm y cô gái xộc
xệch, lộ ra áo lót màu đỏ. Dưới ánh sao, lồng ngực nhấp nhô lên xuống,
quyến rũ chết người.
Chu Minh Dương chậm rãi ngồi xổm xuống, nhếch môi cười. Hắn cũng không phải thánh nhân, từ khi mười lăm tuổi đã có thông phòng nha đầu (hầu gái nhưng hầu cả ngủ). Chỉ đáng hận một lẽ, từ khi có tin Hoàng đế muốn gả công chúa cho hắn,
không nói đến chuyện bọn nha đầu không dám tới gần hắn, chính hắn cũng
chủ động tránh mặt bọn nha đầu. Hắn lại không vô trách nhiệm như em
trai, không thể sướng trước tính sau. Nhưng công chúa sang năm mới đến
tuổi cập kê, chẳng lẽ hắn thật sự phải nhịn một năm nữa?
Thầy thuốc cũng nói, nam giới nhịn lâu rất có hại cho thân thể!
Gương mặt tao nhã của Chu Minh Dương chậm rãi cúi xuống ngực Bạch Đào.
Lúc này, Lâm Mị còn ngồi trong lán, nhìn phu nhân Vĩnh Bình Hầu mở khóa,
“kẽo kẹt” một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, bà lạnh lùng nói: “Ai ở bên
trong?”
La Minh Tú cho rằng, khi mọi người tới, Tô Trọng Tinh và Chu Tư ắt là đã
bắt gian tại trận, Lâm Mị đang khóc lóc trong góc nhà, Liễu Vĩnh đang
hết lời dàn xếp, Tô Trọng Tinh đang phẫn nộ chỉ trích, Chu Tư đang
khuyên nhủ đôi bên, tóm lại, tình huống đang rất ầm ĩ. Tuyệt đối không
tưởng tượng được, khi cô ta đến nơi, nhà cỏ tối om om, dường như bên
trong không người, nhìn đến cửa thì đã khóa trái tự lúc nào.
Lòng La Minh Tú nặng trĩu xuống, một thoáng lại được buông ra, rõ ràng Bạch
Đào đã nói, cô ta trông thấy tận mắt là Liễu Vĩnh đã vào nhà cỏ, còn tự
tay đẩy Lâm Mị vào, tự tay khóa cửa. Chẳng qua mới được một khắc thời
gian (15 phút), hai người đấy có chạy đằng trời, nhất định là vẫn đang ở trong nhà cỏ. Về phần Chu Tư và Tô Trọng Tinh, có lẽ là khi tới đây,
thấy cửa khóa trái, lười tìm người mở cửa, lại rẽ hướng khác rồi? Bất kể như thế nào, chỉ cần Lâm Mị và Liễu Vĩnh vẫn còn ở trong nhà, phu nhân
Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân bắt gặp rồi, bọn hắn có trăm miệng cũng
không thể bào chữa gì.
Liễu Vĩnh, không dưng ngươi được một mỹ nhân, chớ có đem lòng oán ta. Lâm
Mị, ta tìm cho ngươi một Trạng nguyên, đối với ngươi mà nói, cũng là một kết cục tốt.
Trong nhà cỏ tối om om, nhưng phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Tô phu nhân đã nghe
ra, có hai thanh âm, đang thở hổn hển một cách rất không bình thường.
“Thiếu nữ chưa chồng lui hết lại, không được đến gần!” Mặt phu nhân Vĩnh Bình Hầu biến sắc, bà cầm đèn lồng đích thân đi vào.
Tô phu nhân vốn không nguyện ý tin Lâm Mị có thể làm ra loại chuyện này,
nhưng khi một tiểu nha đầu đến báo lại, đúng là bà tìm tới tìm lui cũng
không tìm thấy bóng dáng Lâm Mị, càng không tìm thấy tăm hơi Liễu Vĩnh.
Lúc này, nghe thấy tiếng thở dốc, lòng bà tức giận vô cùng. Rốt cuộc bất chấp tất cả, cầm đèn lồng xông vào theo phu nhân Vĩnh Bình Hầu.
Lâm Mị, xem ngươi còn lời gì để nói? La Minh Tú thính tai, đã nghe được
tiếng thở dốc, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai, phải gửi cho phụ
thân một lá thư, gợi ý để ông bàn bạc với bà ngoại và cậu (ở Trung Quốc, anh em trai của mẹ đều gọi là cậu), nhanh chóng tính chuyện hôn sự cho
mình và biểu ca. Cô ta đang nghĩ đến đó, lại nghe thấy nhà cỏ truyền ra
hai tiếng đàn ông thét chói tai. Một trong hai tiếng hét đó, rõ ràng là
Tô Trọng Tinh.
Biểu ca, anh ấy, anh ấy… sao lại ở trong nhà cỏ? La Minh Tú không chút nghĩ ngợi, lao vào nhà cỏ nhanh như cắt.
Chu Mẫn Mẫn đứng cạnh La Minh Tú, lại nhận ra một trong hai giọng nam rõ
ràng là của anh trai Chu Tư. Anh trai hẹn ai đến đây yêu đương vụng
trộm? Thấy La Minh Tú xông vào, đương nhiên