
qua, có chút
không thể tưởng tượng nổi, cứ như vậy mà xảy qua quan hệ thân mật với anh sao?
Vừa từ dã nụ hôn đầu tiên không bao lâu, cô còn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng để
tạm biệt luôn đêm đầu tiên.
Cô có chút không cam lòng, nhưng ai bảo cô gặp gỡ Hàn
Vệ Vũ làm gì.
Tắm rửa xong đi ra, từ lầu hai đi đến lầu một Hàn Vệ
Vũ đang ngồi đọc báo trên sô pha ở phòng khách, thấy cô xuống, nói: “Ăn
một ít đồ ăn sáng đi, ăn xong anh về nhà cùng em.”
“Về nhà?”
“Đúng thế”, Hàn Vệ
Vũ cười nói: “Không phải tối hôm qua chúng ta
rất tốt sao?”
Tống Uyển Yểu cúi đầu mặc không lên tiếng.
Hàn Vệ Vũ lại nói:
“Bà xã, anh muốn lấy em, nên cần nói một tiếng với người trong nhà em, còn chưa
ra mắt đã cưới con gái người ta, làm sao mà xem được?”
Tống Uyển Yểu ngạc nhiên: “Cưới
em”
Lúc này ở trong này, đêm qua đã động phòng, lập tức sẽ
đi vào trình tự kết hôn sao?
“Đúng vậy” Hàn Vệ
Vũ đưa tay đặt báo sang một bên, đi tới giữ chặt tay cô: “Bà
xã, trải qua tối hôm qua, em chính là người của anh….khụ khụ, anh cũng đã là
người của em, anh không cưới em thì cưới ai đây?”
“Chẳng lẽ anh lên giường với ai cũng sẽ
lấy người đó sao? Vậy biệt thự giống như thế này của anh cũng nhiều vậy sao?”
Ánh mắt Hàn Vệ Vũ chợt lóe lên, có chút xấu hổ gãi
đầu:“Bà xã, anh biết anh sai rồi, ai cũng có
một thời tuổi trẻ lỗ mãng, em đừng tóm đuôi sam của anh không tha như thế
chứ.” (đuối am: ý bảo điểm yếu
của anh đó…..ăn chơi cho lắm vào…..)
Anh cam đoan, chỉ cùng giường với bà xã,
những người khác cho dù cởi hết đồ bò lên giường, anh cũng không thèm liếc mắt
nhìn một cái, nếu anh có liếc mắt nhìn một chút, bà xã, mặc cho em hoạn thiến
luôn cho xong, hay gọi là tình kết gì đó, dù sao
cũng tùy em xử lí”Tống Uyển Yểu bỏ tay anh ra, nghiêm túc xem xét anh: “Với
việc thiến anh em không có hứng thú, em nhắc lại một lần, em có tính thích sạch
sẽ, đặc biệt là chúng ta đã..ừm..có quan hệ này, nếu như lại có người khác, dù
chỉ là một lần, cũng nên tránh em cho xa vào.”
Hàn Vệ Vũ mím môi, thành thật gật đầu: “Ừ,
anh đã biết, bà xã, không có em, khẳng định anh sống không nổi, em yêu tâm đi,
vì chuyện này mà phạm sai lầm không đáng.”
Mặt Tống Uyển Yểu nóng lên, vội lớn tiếng: “Anh
có thấy buồn nôn không hả?”
Hàn Vệ Vũ cười tủm tỉm dán lại, Tống Uyển Yểu vội vàng
né tránh, ngồi vào trên sofa, cầm ống nghe điện thoại.
Hàn Vệ Vũ ngồi vào bên cô, hỏi: “Em
gọi điện cho ai đó?”
“Mẹ em”
“Hả?”
Tống Uyển Yểu nhấn dãy số, tay dừng một chút lại quay
tiếp.
Điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia liền nhấc máy,
là giọng nói mẹ Bạch Trà của cô: “Alo?”
Giọng Tống Uyển Yểu thé thé: “Mẹ”
“…em gái?” Bạch
Trà như lắp bắp kinh hãi: “Đây là sồ điện thoại nào, con ở
đâu đấy?”
Tống Uyển Yểu thật sự ngượng ngùng nói, đành phải lắm
bắp gọi: “…mẹ”
Bạch Trà thở dài, trầm mặc một lúc, nói: “Con
ở nhà Hàn Vệ Vũ?”
“Dạ”
“..vậy tối hôm qua cũng ở nhà của cậu
ấy?”
“Dạ…”
“Các con như vậy đã bao lâu rồi?”
“Tối hôm qua…tối hôm qua mới…” Tống
Uyển Yểu có hút tâm hoảng ý loạn “Mẹ, mẹ đừng tức
giận.”
“Em gái, mẹ không tức giận, chỉ là….aizz,
quên đi, hôm nay con có về nhà không?”
Tống Uyển Yểu nghiêng đầu nhìn Hàn Vệ Vũ: “Con
cùng Hàn Vệ Vũ, hai chúng con cùng về, được không ạ?”
Bạch Trà ngẩn ra “Hả, chẳng
trách ba con bảo mẹ chuẩn bị vài món ăn. Được rồi, con đưa Hàn Vệ Vũ về đây,
buổi chiều trực tiếp đi tứ hợp viện của bác cả con, chúng ta cùng ăn cơm
chiều.”
“Dạ?”
“Aizz, con gái của mẹ cũng lớn rồi, quên
đi quên đi, chờ con về rồi nói sau.”
“Mẹ..”
Cúp điện thoại, Tống Uyển Yểu ngồi ngơ ngác trên sofa.
Hàn Vệ Vũ tựa sát trên vai cô, nhìn cô đang thất
thần, một lát sau nói: “Bà xã, mẹ chúng ta nói sao?”
“Khẳng định là mẹ rất thất vọng về
em.” Tống Uyển Yểu có chút thương tâm: “Cho
tới bây giờ em cũng chưa bao giời khiến người lớn trong nhà thất vọng.”
“Không phải thất vọng.” Hàn vệ
Vũ nói: “Họ chỉ sợ em gả không đúng
người, chỉ cần anh chứng minh cho họ thấy anh chắc chắn là người tốt, thì họ
sẽ không nói gì nữa.”
Tống Uyển Yểu ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt mông lung: “Gả
cho anh?”
Hàn Vệ Vũ nắm chặt tay cô, Tống Uyển Yểu tựa vào ngực
anh, từ trong lồng ngực nghe được giọng nói trầm của anh:“Bà
xã, anh biết em yêu anh chưa nhiều như anh yêu em, nhưng mà, không sao cả, cuộc
sống là như là nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, anh sẵn lòng chờ em, chỉ cần
em không yêu người khác, một ngày nào đó em cũng sẽ yêu anh giống như anh yêu
em, mà anh cũng sẽ không cho em cơ hội yêu người khác đâu.”
Hàn Vệ Vũ nói xong cũng không cần nhiều lời nữa.
Tống Uyển Yểu nhắm mắt lại nghe tiếng tim anh đập,
từng chút từng chút trầm ổn mà mạnh mẽ, theo tiết tấu nhịp tim, cô chậm rãi an
tâm mà quyết định.
Hai người ăn sáng một chút, thời gian đã gần đến 12
giờ.
Hàn Vệ Vũ cầm tới một gói giấy lớn, bên trong là quần
áo đã giặt, anh đưa cho Tống Uyển Yểu: “Mặc vào đi,
buổi sáng anh bảo bọn họ đi giặt rồi.”
Tống Uyển Yểu đi thay đồ, Hàn Vệ Vũ đứng ở cửa chờ cô: “Trước
tiên tới văn phòng của anh một chút.