
”
“Làm gì?”
“Đây là lần đầu anh lấy thân phận con rể
đến nhà thăm hỏi, không thể tay không mà đi, lễ vật anh đều chuẩn bị tốt rồi,
đang để ở văn phòng.”
“Chuẩn bị những thứ gì?”
“Ừm, bí mật.”
“Hức..em cũng chẳng lạ gì nữa, người
nhà em, đặc biệt là bác cả em, khẩu vị rất khó, nếu anh không lấy lòng được họ,
cũng đừng có trách em.”
Hàn Vệ Vũ đưa tay vỗ đầu cô: “Bà
xã yên tâm, anh cũng không lấy lần tặng quà này làm trò đùa đâu.”
Chiếc xe đi thẳng đến CBD, Tống Uyển Yểu hướng mắt
ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh sắc tươi đẹp.
Tâm tình Hàn Vệ Vũ rất tốt, vừa lái xe vừa ngâm nga
bài hát nào đó, Tống Uyển Yểu trộm giương tai lên nghe, nghe xong, hình
như là bài của “Boyzone” tên “No matter what”.
Bài hát cũ như vậy, dù trong lòng Tống Uyển Yểu mắng
thầm, thần trí lại bắt đầu ngẩn ngơ nhớ đến rất nhiều năm về trước ở Hồng Kông
nhìn thấy “Boyzone”cô vẫn nhớ, lời bài hát nói dù thiên trường địa cửu, chỉ cần
thật lòng yêu thương, dù là một phút cũng đã rất tốt rồi.
Cô tự hỏi không phải là người cởi mở, nhất thời nhiệt
liệt tiêu hao, ví dụ như tình yêu, lí trí mách bảo cô rằng không nên tin
tưởng hoàn toàn vào đàn ông, nhưng cô lại cô cùng tin tưởng người đàn ông bên
cạnh mình, cũng không ngại khi cô đã rơi vào tay giặc.
Thật sự là chuyện kỳ quái.
Ở bên tai anh còn ngâm nga, thanh âm trầm thấp mang
theo một chút hấp dẫn, cô bỗng nhiên có chút khó chịu, cắt ngang lời:
“Này!”
“Ừ”
“Em rất hiếu kỳ, với đàn ông các anh lần
đầu tiên như thế nào?”
Hàn Vệ Vũ sờ sờ mũi: “Lâu
lắm rồi, không nhớ rõ nữa?”
Tống Uyển Yểu nghi ngờ nhìn anh: “Lâu
bao nhiêu? Khi nào thì anh làm lần đầu tiên?”
“Năm nhất đại học.”
“Ờ”
“Anh không lừa em đâu, là năm nhất.”
Tống Uyển Yểu trừng anh nửa ngày không nói chuyện.
Dưới ánh mắt của cô Hàn Vệ Vũ có chút chột dạ, anh nói: “Lần
đầu tiên là mấy người bạn của anh đưa anh đi chung, nói là đi trải nghiệm, anh
cũng không nhớ hình dáng người phụ nữ đó như thế nào nữa, về phần cảm giác là
sao, anh cũng không nhớ.”
Tống Uyển Yểu vẫn không nháy mắt nhìn anh, cho đến
chống mắt không được nữa mới nhụt chí nói: “Chẳng trách
người nhà em đều không vừa mắt với anh.”
Hàn Vệ Vũ như chìm vào suy nghĩ anh chỉ cần suy nghĩ
một vấn đề quan trọng, mày sẽ thoáng nhăn lại, ánh mắt sâu thâm thúy.
Tống Uyển Yểu không biết từ lúc nào mình đã chú ý đến
những hành động nhỏ và thói quen của anh, cô nghĩ anh bị mình đả kích rồi, ấp
úng an ủi: “Này, thực ra không sao cả, tuy
người nhà em không vừa mắt với anh, nhưng em, em ở bên phe anh mà.”
Ai ngờ, da mặt dày của đàn ông cũng như trái tim, anh
nhướng mày lên: “Bà xã của anh đương nhiên ở cùng
phe với anh, yên tâm, người nhà của em đều sẽ đứng về phe anh thôi”.
Nhìn cô, anh vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống vô ưu vô lo
của cô, khờ dại đơn thuần, lại yêu quý người nhà của cô vì cô mà dốc lòng
quan tâm, anh biết, người nhà của cô sẽ cùng đi cùng bên hạnh phúc của cô, mà
anh, chính là hạnh phúc của cô.
Tới dưới lầu của công ty, Hàn Vệ Vũ không tắt máy, còn
cúi đầu hồn lên má cô: “Chờ anh một chút, anh đi lên lấy
đồ, lập tức xuống ngay.”
Quả nhiên không lâu sau anh trở lại, trong tay cầm
theo ba lớn một nhỏ, cả 4 hộp gấm đều rất đẹp, Tống Uyển Yểu thấy anh cẩn thận
để sau nghế ngồi.
Lòng hiếu kỳ của cô lại bùng lên, đang lúc cài dây an
toàn hỏi Hàn Vệ Vũ: “Rốt cuộc bên trong là gì, sao
lại thần bí thế?”
Vẫn là câu nói kia của Hàn Vệ Vũ: “Bí
mật”
Tống Uyển Yểu quay đầu không để ý tới anh.
Tứ hợp viện của Tống Nam ở sau Hải Nhất Đới, so với
CBD thì không xa cũng không gần, ven đường còn có rất nhiều đèn xanh đèn đỏ.
Những hàng cây trôi qua trên đường, hai người trò
chuyện lung tung, ngẫu nhiên nói lời thâm độc hạ thấp lẫn nhau, không bao lâu
thời gian đi qua.
Xuống xe, Hàn Vệ Vũ vuốt vuốt tóc Tống Uyển Yểu, lại
lừa lừa cô cuối cùng cũng làm cô tức giận.
Tống Uyển Yểu thấy bóng dáng bước đi ngẩng cao đầu của
Hàn Vệ Vũ, lại thấy bị anh giữ chặt trong tay, vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực,
hình thức cô cùng Hàn Vệ Vũ ở chung như thế đó.
Anh thích thú, cô không thể không chấp nhận, cô chơi
không thắng được anh.
Bạch Trà nghe được tiếng ô tô cũng đi ra cửa, Hàn Vệ
Vũ đi tới rất tức khí chào “Cô Tống.”
Đưa tay cũng không đánh khuôn mặt tươi cười, cho dù
trong lòng Bạch Trà tức giận, mặt cũng mỉm cười: “Chủ
tịch Hàn” sau đó, Tống Uyển Yểu liền rút tay ra khỏi tay Hàn Vệ
Vũ, đi lên trước, kéo tay của Bạch Trà: “Mẹ…”
Bạch Trà đánh nhẹ vào trán cô, mắt lại nhìn Hàn Vệ
Vũ nói: “Vào đi, bác cả cùng ba con, còn
có anh hai và chị đều đang chờ con đó.”
Tứ hợp viện đặt ở Nam triều bắc, phía trước phía sau
có năm tầng, cả tòa nhà đều rất phí phách và cổ kính, cho dù nhìn có quen mắt
thì Hàn Vệ Vũ vẫn âm thầm kinh ngạc.
Đi qua bức tường, xuyên qua cửa thùy hoa, dọc theo
hành lang đến phòng chính, mấy người ngồi uống trà không hẹn mà cùng nhìn lại.
Sau một lúc im lặng, Đinh Tiểu Hải dẫn đầu đứng lên
bắt tay Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ hợp thời tặng lễ vật, trong lúc nhất thời, cũng có
chút