Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327701

Bình chọn: 10.00/10/770 lượt.

kể.

_Ngày tôi gặp cậu, là ngày buồn nhất trong cuộc đời tôi, kể từ “ngày đó”.

_Ngày đó?

_Ừ. Tôi vẫn nói với cậu là tôi ghét hai chữ “tạm biệt” đúng không? Mười

năm trước, một cô bé đã khóc và ôm chặt lấy tôi ở sân bay, nghẹn ngào

nói tạm biệt và hứa khi nào tôi trở về sẽ lấy tôi làm chồng. Tôi đã sống với lời hứa đó cho đến lúc nhận được tin cô bé sắp lấy chồng... Tôi đã

vui mừng biết bao khi cầm trong tay vé máy bay về nước, rồi cả niềm hạnh phúc tột cùng khi có mặt tại nơi đã chia tay em mười năm trước. Vậy mà

em thì...

_Cô bé đó, lẽ nào...là Tiểu Minh?

_Ừ.

_Cậu yêu Tiểu Minh?

_Ừ. – tôi gật đầu không chút phản đối.

_Yêu Tiểu Minh? Chết tiệt. Sao cậu chưa bao giờ nói với tôi điều đó?

_Nghe tôi kể tiếp không đây.

Tôi nhăn mặt.

_Ờ, có, kể đi.

_Lúc đến dự đám cưới đó, lúc nhìn thấy em cười rạng rỡ trong chiếc váy

cưới, tôi chỉ ước gì mình không bao giờ nhớ về lời hứa đó, ước gì chưa

bao giờ có lời nói tạm biệt đấy thì chắc tôi sẽ chắc tôi sẽ chẳng phải

đau khổ như vậy. Vì thế tôi căm hận hai chữ “tạm biệt”, tôi...ghét nó.

_Haiz, có ai ngốc như cậu không, lời hứa mười năm, ai còn giữ cơ chứ. Mà trong suốt khoảng thời gian đó cậu không nước lần nào sao?

_Ờ, phổi tôi không tốt, đau ốm liên miên. Mẹ không muốn tôi đi lại

nhiều. Với lại không khí bên đó trong lành hơn ở đây. Nhưng do tôi nhất

quyết đòi về nên bà đã hứa khi nào tôi tốt nghiệp cấp ba sẽ cho tôi về.

_Vậy à. Vậy sao nữa, kể tiếp đi.

_Ừm. Nhiều lúc tôi cũng lo sợ rằng liệu Tiểu Minh có còn nhớ đến nó

không nhưng tôi không sao quên đi cái tình cảm này được. Nó dường như

càng ngày càng lớn lên và mỗi lần nhìn thấy bức ảnh hai đứa hồi nhỏ, tôi lại không chịu nổi nỗi nhớ cứ vây kín lấy tôi, thật không thể nào quên

được.

_Thôi nào, bình tĩnh đi. Chẳng phải bây giờ có nói thế nào thì mọi

chuyện cũng vẫn thế sao. Cậu...không phải là bây giờ...vẫn còn yêu Tiểu

Minh đấy chứ?

_Ha, có lẽ vậy. Nhưng cậu yên tâm đi, tôi sẽ rút lui mà, Tiểu Minh bây giờ chỉ coi tôi như anh trai thôi.

Tôi khẽ nhếch miệng cười một cái.

_Biết vậy thì đừng có cười cái kiểu che giấu cảm xúc ấy nữa đi, khó chịu lắm, biết không. Nói thật là tôi rất vui khi cậu nói sẽ rút lui đấy,

he. Mà sao cậu không thử qua lại với những cô gái khác xem sao, tôi biết nhiều em chân dài lắm.

Đình Phong nói rồi phá lên cười khiến tôi cũng cười theo. Đúng là chỉ có ở bên cậu ta, tôi mới sống thật được với cảm xúc của chính mình thế

này. Thật may mắn vì ngày tôi buồn nhất lại được gặp cậu ta. Mà cũng

không ngờ cậu ta lại là một-trong-những-tình địch của tôi. Cũng tốt, có

Đình Phong rồi, tôi có thể yên tâm để Tiểu Minh lại cho cậu ta chăm sóc. Một ngày nào đó, nếu Hạo Du làm em đau khổ, tôi cũng không phải lo

nhiều nữa rồi.

_Bao giờ thì cậu định tỏ tình với Tiểu Minh thế? – tôi vừa rót thêm rượu cho cậu ta vừa hỏi.

_Chắc là đến cuối tuần sau, hehe. Ngay sau khi bọn tôi giành chức vô

địch trong nước để lấy vé sang Thái thì tôi sẽ tỏ tình với em.

_Tự tin gớm, chắc thắng thế cơ à? – tôi phá lên cười.

_Chứ sao. Cậu nghĩ Tiểu Minh sẽ đồng ý chấp nhận tôi là bao nhiêu phần trăm?

_1%

_Cái gì cơ, thấp thế thôi á?

_Hehe, tôi đùa thôi, đừng có tin. Nhưng mà tôi tin cậu sẽ làm được thôi. Dù sao tôi đi cũng để lại Tiểu Minh cho cậu chăm sóc. Nếu Hạo Du làm em buồn thì đánh cho nó một trận hộ tôi, biết chưa?

_Haha, biết rồi. Có thằng anh họ như cậu thật bất hạnh, haha.

_Cái thằng này, thích chết không hả?

Tôi nói rồi lườm cậu ta một cái rồi lại phá lên cười. Mấy hôm nữa đi rồi sẽ chẳng còn ai có thể làm tôi cười nhiều như Đình Phong thế này nữa.

Mong rằng cậu ta lúc nào cũng sẽ cười “thật sự là cười” như vậy. Chắc

Đình Phong không biết Tiểu Minh yêu Hạo Du. Haiz, dù sao thì, tôi cũng

chẳng muốn ai bị tổn thương trong chuyện này cả, đặc biệt là Tiểu Minh.

Nói ra thì thật ích kỉ nhưng...thật tâm trong lòng tôi, vẫn khao khát

được có em...của riêng mình.

7 p.m

_Woa, cuối cùng cũng về tới nhà thân yêu.

Tôi nhảy xuống khỏi xe và reo lên sung sướng khi xe đã dừng trước cửa

nhà. Gần hai tiếng ngồi xe, cả người tôi đau ê ẩm, nhất là cái lưng

và... ~>.<~, hihi.

Tôi mở cửa để anh dắt xe vào rồi chạy ngay vào nhà, miệng không ngừng

kêu “meo meo” để gọi Hạo Minh, cả ngày em chưa được ăn gì rồi.

Mới gọi vài tiếng, Hạo Minh đã từ đâu chạy đến chỗ tôi, cọ đầu nũng nịu

vào chân. Tôi khẽ cười rồi nhấc bổng em mèo vào lòng vuốt ve và...để nó

thơm một cái vào má. Ở với chúng tôi được một tuần rồi nên nó đã lớn hơn nhiều, cũng đã quen nên chạy nhảy suốt ngày. Tôi bế Hạo Minh vào bếp

rồi lấy hộp thức ăn cho mèo đổ ra cho nó một bát đầy, còn cả một tô sữa

luôn. Em có vẻ đói lắm rồi nên ăn ngấu nghiến, lại còn vừa ăn vừa kêu

lên “ngoào ngoào” nữa chứ, cứ như sợ ai ăn mất. Tôi mỉm cười, chăm chú

nhìn nó ăn, bỗng tôi nghe thấy Hạo Du từ phía sau:

_Sao cho nó ăn nhiều thế, làm sao mà hết được, coi chừng còn đau bụng đi ngoài đó.

_Hì hì, không sao đâu mà.

Tôi quay người lại nhìn anh nhoẻn cười. Anh đang lấy khăn bông lau mồ

hôi ướt đẫm hai bên cổ. Thấy vậy tôi liền đứn


80s toys - Atari. I still have