
g dậy rồi cầm khăn lau giúp anh, nhưng anh lại bỏ tay tôi ra.
_Để em giúp cho, chắc là anh mệt lắm rồi nhỉ, mồ hôi ướt đẫm rồi này.
_Thôi khỏi cần. Đi tắm đi, xong để tôi còn tắm, nghỉ tí đã.
_Hì, vâng ạ.
Tôi cười rồi nghe lời anh đi thẳng lên phòng lấy quần áo. Nhưng vào
phòng tắm rồi mới phát hiện ra là chưa có nước nóng. Cũng may là chưa
cởi quần áo ra, tôi liền bật nước rồi đi ra chỗ anh, ngồi phịch xuống
ghế. Anh thấy tôi thì quay sang ngay:
_Sao còn chưa tắm đi?
_Nước vẫn chưa nóng anh ạ.
_Vậy à. Mà sao mua thêm lắm thức ăn thế? Tôi vừa mở tủ ra xem...
_Vâng, trưa nay em mua, mua cả hoa quả luôn. Hay anh ăn gì không em lấy cho.
_Thôi, nghỉ tí còn đi tắm, tôi mệt lắm rồi, chắc đi ngủ sớm thôi. Tí tắm xong vào phòng ngủ trước đi nhé.
_Vâng, em biết rồi.
Tôi nhoẻn cười rồi gật đầu. Anh nói như thế nghĩa là tối nay tôi vẫn
được ngủ cùng anh, thích thật, mong là tối nay anh sẽ cho tôi ôm.
Tôi nghĩ rồi lại cười thầm. Bọn tôi nói chuyện qua lại thêm vài câu rồi
tôi đi tắm luôn. Thả mình dưới làn nước ấm thật thoải mái làm sao, bao
mệt mỏi cũng theo hơi nước bay đi hết. Tôi tắm nhanh rồi mặc cái váy ngủ vào và đi ra ngoài. Thực ra, từ hôm ngủ với anh, không có hôm nào tôi
mặc váy cả, toàn mặc quần áo rất...chỉnh tề. Nhưng với một người thích
mặc váy như tôi, cảm giác mặc như thế khiến tôi không thoải mái chút nào nên hôm nay tôi quyết định mặc váy, cái váy cũng dài gần hết người nên
cũng có thể coi là...kín đáo được.
Không thấy anh ở dưới nhà, tôi lên luôn phòng. Định qua phòng lấy điện
thoại rồi mới sang anh thì bất ngờ thấy anh đang ngồi trên giường tôi.
Tôi ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì anh đã ngẩng mặt lên nhìn tôi, cất
tiếng trước:
_Tắm xong rồi à?
_Dạ vâng, sao anh lại ở phòng em? – tôi tiến lại gần anh.
_Ừm, tối nay ngủ đây nhé.
_Thế nào cũng được ạ, tùy anh thôi mà.
Tôi thoáng ngạc nhiên rồi trả lời nhẹ nhàng, sau đó là giục anh đi tắm.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra, bộ quần áo ngủ anh đang cầm trên tay kia
là bộ đồ ngủ cùng một đôi với tôi (của tôi màu hồng còn của anh màu xanh dương), là bộ đồ do mẹ tôi và mẹ anh đích thân đi chọn, mừng...đêm tân
hôn của bọn tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh lấy nó ra, chắc hôm
nay anh định mặc nó. Biết thế tôi cũng mặc, hic.
Thấy anh vẫn còn chưa đi mà vẫn còn ngồi đọc gì trên điện thoại, tôi mới giục anh lần nữa.
_Anh đi tắm đi chứ, còn đi nghỉ, kêu mệt lắm rồi còn gì.
_Ừ, tôi đi liền đây, tôi để điện thoại ở lại, đừng có xem linh tinh đấy nghe chưa.
_Vâng, em biết rồi ạ. Anh đi tắm nhanh đi ạ, người toàn mùi mồ hôi thôi.
Nói rồi tôi ẩn luôn anh ra khỏi phòng, đóng cửa rồi khẽ cười gian manh.
Hướng mắt về cái điện thoại của anh, tôi nhảy luôn lên giường và cầm lấy nó. Anh để lại thế này, tội gì mà tôi không xem trộm kia chứ. Nhưng cảm giác tội lỗi bao trùm khiến tôi phải thôi ngay cái ý định “đen tối” kia lại và để nó ngay ngắn về chỗ cũ. Mặc dù đang tò mò lắm lắm nhưng không thể nào làm thế được. Và thế là tôi nằm trùm chăn sát vào trong tường,
cố cách xa nó để không có “ham muốn” xem trộm nữa.
Cuối cùng thì tôi cũng kiềm chế được tính tò mò của mình lại. Cũng
nhờ...toàn thân nhức mỏi nên cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh. Tôi nhắm
nghiền mắt, đang chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon lành thì nghe thấy tiếng mở cửa. Biết là Hạo Du vào nhưng tôi vẫn không thể cưỡng nổi cơn buồn
ngủ mà quay ra hỏi anh “em có được ôm anh không” nữa, mắt cứ díp lại,
cũng may là vẫn còn suy nghĩ được đây.
_Ngủ rồi à, nhanh thế.
Tiếng Hạo Du cất lên êm ái rồi tôi bỗng thấy người mình như đang được nhấc bổng lên rồi lại được để xuống nhẹ nhàng.
Tôi khẽ rùng mình, đang định (cố) mở mắt ra thì thấy anh vòng tay qua eo và ôm lấy tôi hết sức dịu dàng. Tôi gần như tỉnh ngủ hẳn, cơ thể nóng
bừng. Đây là lần đầu tiên anh ôm tôi khi hai đứa nằm cạnh nhau, là lần
đầu tiên anh chủ động ôm lấy tôi, lại còn từ phía sau thế này. Thậm chí
tôi còn cảm nhận được hơi thở đều đặn, ấm nóng của anh phả vào gáy, nhè
nhẹ.
Tôi cảm nhận được rõ ràng mình đang run lên nhưng vẫn cố nằm im. Rồi tôi lại nghe thấy tiếng Hạo Du từ phía sau:
_Ngủ thật rồi à?
Đang định trả lời “vâng” sau câu hỏi của anh, tôi mới chợt nhận ra tìn
huống lúc này, lại vội nằm im không nói gì. Có lẽ anh tưởng tôi ngủ thật rồi nên lại siết chặt vòng tay hơn, đầu cọ cọ vào người tôi (buồn không chịu được), tí thì tôi phá lên cười, cũng may là đã trấn tĩnh lại ngay, giả vờ ngủ say lắm rồi.
_Tiểu Minh à, hình như...là tôi thích em mất rồi... Sau này tôi sẽ cố học nấu
ăn giỏi như tên Đình Phong kia, lúc đó thì chỉ được ăn thức ăn do tôi
nấu thôi đấy...và cũng chỉ được nấu cho tôi ăn thôi.
_Tiểu Minh à, hình như...là tôi thích em mất rồi...
Giọng Hạo Du vang lên dịu dàng và sâu lắng, đủ làm trái tim tôi muốn
nhảy luôn ra ngoài vì sung sướng. Tuy vậy, mặc dù đang sướng đến run
người, tôi vẫn không thể nào nhúc nhích được, vẫn phải nằm trọn trong
vòng tay anh. Tôi bỗng nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan,
không dám cử động mà cử động cũng không được nốt, hic.
Người t