80s toys - Atari. I still have
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327785

Bình chọn: 10.00/10/778 lượt.

m hơn. Tiểu Minh đã ngủ chưa nhỉ? Đã quen có hơi ấm của em nên giờ

thiếu không thể ngủ nổi. Tôi nhớ cả hương thơm của em nữa, nhớ cả cái

lúc em tưởng tôi đã ngủ nên len lén nằm sát lại gần rồi ngủ ngoan ngoãn

bên cạnh tôi, nhớ không chịu được.

Haiz, tôi thở dài thườn thượt, lại trở mình nằm quay ra ngoài. Bây giờ

đã là hơn mười hai giờ đêm, có lẽ em đã đi ngủ. Tôi muốn nhìn thấy em

quá, chỉ một tí thôi cũng được rồi. Hay tôi sang phòng ngắm em ngủ một

tí thôi rồi sẽ về, một tẹo thôi, chắc là không sao đâu.

Nghĩ rồi tôi bật dậy ngay và ra khỏi giường, còn không xỏ đôi dép đi

trong nhà sợ gây tiếng ồn. Rồi tôi nhẹ nhàng mở cửa, nhón từng bước chân đi ra. Bỗng, tôi thấy Tiểu Minh đang ngồi ngay cạnh cửa phòng tôi, dựa

lưng vào tường mệt mỏi. Em thấy tôi có vẻ ngạc nhiên và bối rối lắm nên

đứng ngay dậy, mặt hơi hồng lên tí xíu.

_Hạo...Hạo Du...anh chưa ngủ ạ?

_Chưa, sao lại ngồi đây?

_Em...không ngủ được ạ.

_Đi ngủ đi, mang hai con gấu về phòng rồi ngủ đi, chúng làm tôi không ngủ được.

_Em biết rồi ạ.

Tiểu Minh nói lí nhí trong cổ họng, mặt cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn tôi nữa.

Tôi cũng cúi mặt, thở dài thượt rồi đi thẳng xuống nhà, chẳng biết để

làm gì. Rõ ràng nhìn thấy em tôi vui thế mà lại nói với em lạnh lùng như vậy, lại còn tỏ ra khó chịu bảo em mang hai con gấu về phòng đi ngủ,

nhưng đúng là nó làm tôi không thể nào ngủ được vì, vì tôi nhớ em

>.<

Tôi xuống nhà rồi đi thẳng vào bếp, ngồi phịch xuống bên bàn ăn. Thức ăn em vẫn để đấy chưa dọn, nhìn thoáng qua là biết chưa có ai đụng đũa

vào. Tôi biết mà, những lần chờ tôi về muộn, em có bao giờ ăn trước đâu, giờ tôi bảo tôi không ăn là cũng nhịn luôn mà, lại còn vì tôi mà không

ngủ được nữa. Thương em quá đi mất thôi.

Mà...càng thương em, tôi lại càng trách mình nhiều hơn!



* * * * * *

12.30 p.m

Tôi ôm Dinga và Tiểu Phong, vẫn đứng trước cửa phòng anh. Nãy tôi đang

ngồi ở ngoài này thì anh bỗng đi ra, làm tôi luống cuống lại ngại ngùng, đỏ bừng mặt. Mà không biết dậy làm gì mà chưa thấy về phòng nữa.

Tôi đi đi lại lại trước cửa, mong chờ anh quay lại rồi tôi sẽ nói với

anh cho tôi ngủ cùng. Không hiểu sao từ lúc về đến giờ, anh lại tỏ ra

lạnh lùng với tôi như vậy, cả khó chịu với tôi nữa. Hay là tôi đã làm

sai điều gì nên anh giận tôi mất rồi TT_TT.

_Đã bảo đi ngủ đi mà, đứng đây làm gì.

Nghe tiếng anh gắt lên từ phía sau, tôi giật mình vội quay lại ngay.

Không hiểu sao vừa nhìn thấy ánh mắt không chút biểu cảm của anh lúc

này, dũng khí của tôi chạy đâu hết, chân tay mềm nhũn. Tôi lý nhí:

_Em...em...không ngủ được ạ.

_Ngủ đi! Đừng có đứng đây làm phiền tôi nữa.

Hạo Du nói rồi cứ bỏ mặc tôi đứng đấy mà đi vào phòng. Lúc này, tôi mới luống cuống kéo tay anh lại, nói vội:

_Anh...

_Gì nữa thế? – anh lại lạnh lùng, còn lườm tôi nữa >.<

_Dạ...không ạ.

Tôi nói càng ngày càng nhỏ rồi im luôn, buồn bã đi về phòng và lên

giường nằm. Tôi ôm chặt lấy cả Tiểu Phong và Dinga, nước mắt chực trào

ra đến nơi. Sao hôm nay anh lại như vậy chứ. Sao tôi cảm giác anh lại

trở lại như trước kia, là một Hạo Du lạnh lùng và chẳng hề quan tâm đến

tôi. Tôi sợ lắm, nhỡ thật vậy thì sao đây. Nhưng mới hôm qua thôi, anh

còn ôm tôi và nói thích tôi cơ mà, sáng nay còn ân cần với tôi đến vậy,

thế mà mới một buổi chiều thôi mà anh đã thay đổi như vậy sao. Chắc

không phải đâu, chắc là do anh mệt thôi mà, anh chẳng nói với tôi là anh mệt đấy sao. Chắc chỉ là vậy thôi, rồi mai anh sẽ lại bình thường thôi

mà, sẽ lại ân cần quan tâm, chăm sóc tôi thôi, chắc vậy mà.

Tôi nằm khóc thút thít một lúc rồi lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn được một chút. Tôi lau nước mắt rồi vùi đầu vào trong chăn. Tôi phải ngủ

thôi, ngủ nhanh để còn mau đến sáng chứ. Phải ngủ thật ngon!

...Hơn ai hết, lúc này, tôi chỉ ước gì tôi đừng khuyên cô ấy chuyển lớp thì có phải hơn không...

Hôm này đã là thứ sáu, đã

được năm ngày kể từ hôm anh bỗng cư xử lạnh lùng với tôi đấy. Đã năm

ngày tôi sống như ở dưới địa ngục. Cứ tưởng rồi anh sẽ lại trở lại bình

thường thôi, sẽ lại là một Hạo Du dịu dàng trong từng lời nói và cử chỉ, ấy vậy mà... Anh không hề thay đổi cách đối xử với tôi tẹo nào, thậm

chí còn tỏ ra khó chịu với tôi hơn.

Đã năm ngày rồi, tôi chưa hề được thấy anh cười, mà thời gian tôi được

gặp anh cũng chẳng có nốt. Lúc tôi đi học về đã thấy anh về và đang ở

trên phòng, tôi gọi anh ăn cơm thì anh bảo không đói. Còn buổi chiều thì hôm nào anh cũng đi chơi đến đêm mới về, tôi toàn chờ anh rồi ngủ quên

mất. Mà tôi cũng chẳng biết anh có về không vì sáng dậy cũng chẳng thấy

anh. Haiz, nói chung là may mắn lắm, hôm tôi về sớm thì mới nhìn thấy

anh một tẹo.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy mệt mỏi quá. Chỉ tại chuyện này mà thầy dạy

trên kia tôi vẫn không thể nào tập trung được, hic, chỉ cứ nghĩ ngợi

linh tinh thôi. Hôm trước làm bài kiểm tra toán mà tôi làm chẳng đâu vào đâu cả, thế này mà thầy trả chắc là bị điểm kém mất TT_TT.

[...'>

Tôi với Tiểu Phần đang cùng đi về phía thang máy. Hôm nay bọn tôi lại về muộn nữa r