Disneyland 1972 Love the old s
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327803

Bình chọn: 9.5.00/10/780 lượt.

hứ.

Không biết chuyện này rồi sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ nữa đây, tôi cảm thấy mệt mỏi lắm rồi TT_TT.

* * * * * *

Thứ bảy, bọn tôi có tiết đầu là thể dục, vừa học xong thì tiết Sinh lại

được tự học nên tôi tranh thủ gọi điện cho Đình Phong để động viên anh

ấy. Bây giờ mới là tám giờ kém mười, vẫn chưa đến giờ thi đấu. Lớp tôi

cũng có rất nhiều bạn “tranh thủ bùng tiết” để đến xem rồi, trong đó có

cả Tú Quyên và Mĩ Kỳ. Tôi thực ra cũng muốn đi lắm nhưng Đình Phong

không cho tôi đi, bảo nếu đi thì phải để anh ấy ra đón nên tôi lại thôi. Thế nên tôi chỉ có thể ở “hậu phương” mà gọi điện cho anh ấy như thế

này.

Sau hai hồi chuông thì tôi thấy anh nghe máy.

_Anh đây.

_Hi, em gọi điện xem anh đã sẵn sàng chưa đây >.^

_Hi, tất nhiên rồi. Anh còn đang nôn nóng chiến thắng nhanh để về gặp em đây.

_Tự tin thế cơ à. Em nghe nói đối thủ của các anh hôm nay cũng là một đội rất mạnh cơ mà.

_Vậy thì vì em, anh sẽ cố hết sức được chưa. Mà hôm nay các em được nghỉ hay sao hả?

_Dạ không ạ. Nhưng bọn em đang có tiết tự học, hì. Sao anh lại hỏi thế?

_À, thấy người yêu của thằng Dương cũng đến cổ vũ, hình như tên là...Tú Quyên thì phải, lớp em đúng không?

_Dạ, người yêu của anh Anh Dương? – tôi gần như hét lên trong điện

thoại, không tin được là Tú Quyên lại là người yêu của anh Dương – cô

ấy...đúng là lớp em ạ.

_Hì, vậy thôi, nói chuyện sau nha. Anh phải cúp máy rồi.

_A, vâng, Đình Phong – tôi thì thầm – fighting nhé!

_Ừ, cuối giờ nhớ sang chỗ anh đấy.

Đình Phong nói rồi thì cắt máy ngay, chắc sắp vào giờ thì đấu.

Tôi để điện thoại vào túi quần rồi nhìn ra phía Tiểu Phần, cô ấy đang

ngồi buồn nãy giờ. Chiều qua, lúc đi dạo cùng tôi, Tiểu Phần đã nói là

quyết định chuyển lớp, vì bố mẹ và thầy Nam thuyết phục...kinh quá, thêm cả tôi nữa. Tuy thế, Tiểu Phần vẫn muốn ở lại lớp với tôi. Có lẽ vì vậy nên Tiểu Phần mới buồn bã ngồi một mình như vậy.

Tôi đến chỗ Tiểu Phần, ngồi bên cạnh cô ấy, khẽ nói:

_Tiểu Phần này, chúng ra là bạn rất thân đúng không?

Cô ấy nghe tôi hỏi hơi ngạc nhiên rồi gật đầu, không nói gì. Tôi lại tiếp:

_Tớ rất hiểu những suy nghĩ của bạn lúc này. Và tớ...phải nói thật là

không hề muốn bạn chuyển đi chút nào. Nhưng mà, nếu chỉ vì nỗi buồn của

bản thân mà làm lỡ đi cơ hội tốt của bạn thân mình thì thật là ích kỉ,

phải không? Hơn nữa, cho dù bạn chuyển đi thì đâu có phải cách xa hai

phương trời gì đâu, chúng mình vẫn gặp nhau, sẽ vẫn thân nhau cơ mà. Bạn vẫn là một người bạn thân, rất thân của tớ. Vì thế, đã quyết định rồi

thì bạn đừng nên do dự, cũng đừng buồn nữa, được không?

Tôi nói một câu rất dài và rất...triết lý. Cũng chẳng hiểu sao mình lại

có thể nói ra được như vậy nhưng sau đó tôi thấy Tiểu Phần khẽ mỉm cười, thế là tốt rồi. Tôi an ủi được cô ấy thì cũng vui lắm , kể ngay cho

Tiểu Phần nghe chuyện Tú Quyên với anh Anh Dương. Cũng như tôi, cô ấy

ngạc nhiên lắm nhưng chỉ không hét lên thôi:

_Gì cơ, hai người họ, là...là một đôi á?

_Ừ, không ngờ nhỉ, cứ tưởng anh Dương chưa có người yêu chứ.

_Bạn kiếm đâu ra cái tin đó vậy?

_Thì anh Đình Phong chứ đâu, anh ấy bảo vậy mà.

_À ừ, thế Đình Phong cũng ở trong đội bóng rổ nhỉ. Các anh ấy đang thi đấu đúng không?

_Ừ, bắt đầu trận đấu lúc tám rưỡi.

Thế là “tranh thủ” lúc đang nói về bóng rổ, bọn tôi ngồi buôn trên trời

dưới đất về bộ môn thể thao này luôn. Thực ra tôi có biết gì đâu, toàn

Tiểu Phần nói. Mà công nhận cô ấy biết nhiều về bóng rổ lắm cơ. Mỗi lần

“luyên thuyên” cho tôi nghe về bóng rổ, cô ấy lại cười ranh mãnh, vẻ mặt rất hiểu biết làm tôi cũng bật cười theo.

Rồi đang trong lúc “hăng” nói chuyện thì tôi thấy điện thoại rung, là

Đình Phong gọi, tôi vội vàng nhấc máy ngay. Anh nói với tôi là đang nghỉ giải lao mười phút sau hiệp hai, và đội của các anh đang dẫn trước hai

điểm. Nghe xong tin này, tôi và Tiểu Phần hét lên luôn vì sung sướng.

Nghe tôi cổ vũ thêm mấy câu, Đình Phong phải cúp máy luôn để chuẩn bị

cho hiệp ba và hiệp bốn. Nghe giọng anh cũng có vẻ hơi mệt.

Từ lúc biết tin Đình Phong báo, Tiểu Phần bỗng vui vẻ lạ thường. Chúng

tôi lại tiếp tục ngồi bàn về bóng rổ. Lần này, cô ấy nói luôn một tràng

cho tôi nghe...không kịp hiểu luôn, tất cả những gì chưa kịp nói là cô

ấy nói hết: nào là hai đội, mỗi đội có năm người, rồi tên từng vị trí

nữa chứ, cách tính điểm... Tiểu Phần có vẻ hào hứng lắm, làm tôi cảm

tưởng như thứ cô ấy hâm mộ là thể thao này chứ không phải anh Dương vậy.

* * * * * *

_Hôm nay là buổi cuối cùng bạn lớp trưởng học cùng lớp với chúng ta. Từ

tuần sau, bạn sẽ chuyển sang lớp Đặc biệt. Tuy có tiếc nuối nhưng đó

cũng là niềm tự hào của bản thân bạn và của lớp chúng ra. Các em hãy cho bạn một tràng pháo tay để tạm biệt và chúc bạn sang lớp Đặc biệt sẽ

tiếp tục phát huy được tài năng của mình.

Thầy Nam nói một câu đầy xúc động nhưng tiếng vỗ tay thì chỉ có lộp độp

vài ba tiếng rồi tắt. Sao mọi người có thể thờ ơ thế trong khi cả tôi và Tiểu Phần đều đang rơm rớm nước mắt chứ, cả Tú Quyên và Mĩ Kỳ nữa.

Sau đó, Tiểu Phần