XtGem Forum catalog
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327830

Bình chọn: 8.00/10/783 lượt.

nhưng sao vẫn...ngượng.

_Thật chứ, lúc nào...cũng nghĩ đến em.

_Đình Phong...

Anh nói với giọng rất lạ làm tôi không khỏi lo lắng, mặc dù chẳng biết

mình lo lắng vì điều gì nữa, hình như anh không đùa >.<. Trước

tình huống này, tôi chỉ biết ngồi im, cúi gằm mặt và chờ anh nói tiếp.

Đình Phong bỗng nắm lấy tay tôi rồi đặt vào ngực anh làm tôi khẽ giật

mình. Anh nắm chặt lắm, rồi quay sang nhìn tôi. Ánh mắt anh...tràn ngập

tình yêu thương.

_Cơ thể anh, chẳng có gì thuộc về anh nữa rồi...

_......

_Tâm trí lúc nào cũng nghĩ về em... Trái tim lúc nào cũng gọi tên em...

Đôi tay này, lúc nào cũng muốn ôm trọn lấy em... Bờ vai này...lúc nào

cũng muốn...được che chở cho em...

_Tiểu Minh...làm người yêu anh nhé!

_Tiểu Minh...làm người yêu anh nhé!

Đình Phong yêu tôi?

Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa bao giờ được thấy đôi mắt nào lại chân thành đến thế.

Từ bé đến giờ, chưa bao giờ, tôi được nghe lời nói nào lại ngọt ngào đến thế.

Trong đôi mắt anh, chỉ có duy nhất hình ảnh của tôi, lời nói của anh, đong đầy tình yêu dành cho tôi.

Không gian này, dường như cũng chỉ dành cho chúng tôi mà thôi.

Trong giây lát, trái tim tôi dường như cũng đang gọi tên anh

Tôi nhìn vào mắt anh, không hề có một chút dối gian, nó cho tôi biết

tình cảm anh dành cho tôi là thật lòng. Bỗng dưng những kỉ niệm về anh

chợt ùa về trong tôi. Tôi nhớ cái lần anh ôm tôi và khóc. Tôi nhớ sự dịu dàng, ân cần của anh khi chúng tôi cùng đi biển, cùng đi ăn, đi xem

film, đi mua sắm... Tôi nhớ đến vòng tay và bờ vai ấm áp của anh mỗi khi anh quan tâm, chăm sóc và an ủi tôi. Tôi nhớ cả vị ngọt ngào của chiếc

bánh socola dâu tây anh làm cho tôi. Nhớ nụ cười anh khi nhận được quà

tôi tặng...

Anh cũng nhìn tôi, đôi mắt nâu nhìn tôi đắm đuối. Rồi anh áp sát lại gần tôi. Tôi cảm giác như mình đang bị sức mạnh của anh ghì chặt vào tường. Toàn thân tôi cứng đờ. Hơi thở anh ngày càng gần, và rồi...môi anh chạm vào môi tôi.

Tim tôi đập nhanh liên hồi, hơi thở dường như đứt quãng. Tôi bị cuốn

theo nụ hôn cuồng nhiệt của anh không chút phản kháng. Một cảm xúc gì lạ lùng lắm đang chạy xuyên suốt cơ thể... Mùi vị của anh tan chảy trong

miệng tôi...

Đình Phong càng ngày càng áp sát vào người tôi làm tôi gần như ngã hẳn

xuống giường. Hai tay tôi bị anh giữ chặt, có vẻ như không có điều gì có thể ngăn cản anh lúc này. Anh vẫn tiếp tục đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi tôi làm cơ thể tôi nóng bừng, suy nghĩ hoàn toàn bị ngưng lại, lý trí

như mất hẳn.

Nhưng bỗng, hình ảnh Hạo Du cùng với “tổ ấm” của chúng tôi hiện ra trong đầu tôi rõ nét làm tôi như bừng tỉnh. Thoát ra khỏi cơn mê muội vừa

rồi, tôi lấy hết sức đẩy anh ra.

_Không...không được, Đình Phong...

_Tiểu...Tiểu Minh...?

_Đình...Đình Phong, em...em không thể, em đang làm gì thế này. Đình

Phong...em không thể. – nước mắt tôi bỗng chảy ròng ròng không có nguyên do, là do tôi xấu hổ với Hạo Du quá chăng.

_Tại sao? Em...không yêu anh ư?

Đình Phong vừa nói vừa lắc mạnh vai tôi, nhìn mắt anh lúc này thật đáng sợ.

Tôi cố gắng ngồi dậy rồi lùi xa anh ra, nước mắt vẫn chảy dài:

_Không...Đình Phong, em...em có chồng rồi...

_Ý em là sao? Ý em là em yêu tên Hạo Du đó sao? – Đình Phong nói rồi lại lắc mạnh vai tôi lần nữa.

_Đình Phong, sao...sao anh biết? em xin lỗi vì đã giấu anh, em...xin

lỗi. Nhưng em thực sự...rất yêu cậu ấy... Em không thể...với anh được... – tôi nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

_Tiểu Minh...vậy...em coi anh là gì của em? Hả? Em nói đi!

Đình Phong nói với giọng giận dữ rồi bắt tôi phải nhìn vào mắt anh. Vẻ

dịu dàng và âu yếm vừa nãy đi đâu cả rồi, mắt anh lúc này như một ngọn

núi lửa cuồn cuộn nham thạch, sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào.

Còn tôi thì như đã bị đốt cháy bởi ánh mắt đó!

Tôi run người sợ hãi:

_Đình Phong, anh đừng như vậy. Em rất yêu quý anh, nhưng...chỉ như một người anh trai thôi.

_Anh trai sao...haha – anh bỗng cười phá lên đầy đau xót – anh không

muốn làm anh trai em. Em có biết câu nói đó của em làm anh đau đến thế

nào không hả.

Anh nói rồi đưa tay lên ngực, ánh mắt nhìn tôi đầy đau đớn. Đôi mắt anh, vốn đã sâu thẳm, giờ còn tối tăm, xám xịt và lạnh lẽo.

Tôi khẽ ngước lên nhìn anh rồi lại nhanh cụp mắt xuống, tay nắm chặt run lên bần bật. Tôi không biết phải nói gì nữa. Nhìn anh như vậy mà tim

tôi cũng đau lắm, nước mắt lại càng rơi nhiều, chảy vào tim đau rát.

Bất ngờ, Đình Phong vung tay đấm mạnh vào tường, kêu lên đầy oán trách:

_Tại sao, anh có gì không bằng tên Hạo Du đó ư? Tại sao lại là nó, tình yêu anh dành cho em không đủ hay sao?

_Đình Phong, anh đừng như vậy mà, em sợ lắm.

Tôi lại gần và vội nắm chặt lấy bàn tay đang rỉ máu của anh. Nước mắt

lại rơi lã chã, ướt đẫm khuôn mặt, tôi mới đưa tay lau chúng đi.

Rồi Đình Phong bỗng ôm lấy tôi, ôm rất nhẹ. Và người anh dường như cũng run lên.

_Đừng khóc, Tiểu Minh. Anh tôn trọng quyết định của em. Còn bây giờ, anh muốn ở một mình, được không?

Nói rồi anh lại buông tôi ra. Ánh mắt anh đã trở lại dịu dàng như trước, nhưng buồn lắm, buồn đến đau đớn, xót xa.

Tôi nhìn a