
hông phải là Tiểu Minh hết yêu anh rồi đâu, không phải, ngàn
lần anh cũng không tin đấy là sự thật.
Đình Phong không sao có thể đứng vững được nữa, anh không tin thì nó sẽ
biến thành sự giả dối hay sao? Là thật rồi, Tiểu Minh chẳng phải đang
lạnh lùng với anh thế sao, mà đâu phải chỉ hôm nay, đã lâu lắm rồi, cô
lạnh nhạt với anh. Là cô đã yêu một người khác ư, ai, là ai lại bất
lương như thế, là ai chứ, là ai nỡ cướp mất Tiểu Minh của anh...
Đầu óc quay cuồng, cơ thể Đình Phong cứ thế chao đảo như muốn đổ gục
xuống, nhưng bằng một sự nỗ lực to lớn nào đó, anh đã không ngã xuống mà vẫn đứng nhìn vào Tiểu Minh.
Nhưng mắt anh nhòe nhoẹt nước, anh chẳng nhìn rõ cái gì, hoặc là nỗi đau từ đôi bàn chân bị thương đang rỉ máu không ngừng làm cho tâm trí Đình
Phong thêm mơ hồ. Tay anh vẫn đặt lên vai cô, chỉ cần cố một chút thôi
là anh có thể vòng tay ôm lấy cô rồi, nhưng sao anh chẳng thể làm được,
khoảng cách cứ như là trời với đất, xa xôi cách trở. Mà phải rồi, trái
tim của hai người có còn cùng chung nhịp đập nữa đâu...
_E...m, Tiểu Minh à, anh xin em, xin em..., hãy nói đấy là trò đùa thôi. Em vẫn còn yêu anh mà, phải không?
Tiểu Minh đau đớn lắc đầu:
_Không, đã...hết.
_......
Đình Phong đau khổ không nói lên lời, những giọt nước mắt nóng hổi chợt
bật trào ra khỏi đôi mắt nâu mờ đục của anh chảy xuống thành hai vệt dài trên má. Đau đớn quá, anh đau đớn quá, trái tim tưởng như bị ai giằng
xé, rách toạc ra, thấm đẫm một màu bi thương. Nước mắt anh từng giọt,
từng giọt rơi lên khuôn mặt Tiểu Minh, chảy vào miệng cô, đắng ngắt. Để
lại niềm xót xa đến vô hạn.
Tiểu Minh lòng đau như cắt vẫn cố kiên cường không để nước mắt chảy ra.
Cô nhìn Đình Phong với đôi mắt ngập nước, ngập niềm đau mà không sao nói lên lời. Cô phải nói một câu nữa, để thực sự chấm dứt hết mọi chuyện.
Nhưng cứ đến lúc cô định mở miệng, trong đầu cô lại xuất hiện một loại ý nghĩ: “Nếu bây giờ cô rời đi, Đình Phong sẽ không chịu được mất, anh
làm sao mà chịu nổi, còn vết thương ở chân anh kia...”
_A...a...anh xin em... Mình đã yêu nhau...bốn năm rồi mà...
Đình Phong cứ như nói trong vô thức, với giọng yếu ớt như van lơn Tiểu
Minh, với trái tim đã bị cô bóp nghẹt. Toàn thân tê dại, niềm đau đang
dần nuốt trọn lấy anh, xung quanh sao lại tối đến thế, anh không thấy gì hết. Ánh sáng duy nhất của đời anh đâu mất rồi? Tình yêu của cô không
còn soi đường cho anh nữa sao? Không rồi, xung quanh chỉ có sự sợ hãi và cô độc đang chực nuốt chửng anh mà thôi.
Đình Phong phải chấp nhận sao, là lời chia tay của Tiểu Minh?
Không, anh không thể!!!
_E…m...em à... E...
_Đình Phong, những gì phải nói em đã nói hết rồi, bây giờ...em sẽ đến với...người em yêu.
Lại lấy lại được chất giọng cứng rắn, mạnh mẽ, Tiểu Minh vừa nói, vừa
dùng lực đẩy tay Đình Phong ra khỏi vai mình. Đình Phong không chủ động
liền bị cô làm cho chệnh choạng suýt thì ngã. Ánh mắt đầy bi thương anh
hướng vào cô, vừa là trách móc, vừa là như van xin cô đừng như vậy.
Nhưng Tiểu Minh thực sự rất dứt khoát, cho dù lúc này cô đang vô cùng
hận bản thân vì sao có thể tàn nhẫn với Đình Phong đến như thế:
_Phong Ph... Đình Phong, từ bây giờ...em...không còn là người yêu của anh nữa. Chúng ta thực sự chấm dứt từ đây.
_Tiểu...Minh, em đừng...như thế mà, chúng ta đã...yêu nhau...bốn năm
rồi...nói...chia tay...là chia tay...hay sao? An...anh biết làm
sao...ch...
_Đình Phong, dừng lại ở đây. Em...thực sự hết yêu anh rồi.
Tiểu Minh nói rồi quay lưng đi ngay, mặc cho Đình Phong đứng đó cơ thể
sắp sụp xuống đến nơi. Guồng chân chạy nhanh qua cánh cửa, vừa đóng sập
nó lại, nước mắt cô đã lũ lượt ào ra, một lần nữa ướt đẫm khuôn mặt cô.
Tiểu Minh vừa đưa tay quệt nước mắt vừa chạy, đến đúng trước cửa thang
máy thì cô nghe thấy tiếng sầm một cái, cánh cửa nhà lại bị đập không
thương tiếc.
Đình Phong từ đó bước ra, mỗi bước đi đều gây cho anh sự đau đớn thấu
tận xương tủy. Nước mắt anh vẫn chảy, máu ở chân vẫn cứ chảy, nhìn Đình
Phong lúc này...ai có thể kìm được nước mắt kia chứ.
Tiểu Minh nhìn thấy cảnh ấy, lại nhìn vào cái thang máy vẫn chưa kịp lên đến tầng này, cô thực chỉ muốn gào lên mà khóc.
_Tiểu Minh à, e...em đừng bỏ anh, đừng...
Giọng Đình Phong vẫn như cầu xin Tiểu Minh, chân anh đau, nhưng trái tim còn đau hơn nữa.
Tiểu Minh lông mày nhíu chặt vào nhau, tay liên tục đập tay vào cánh cửa của hai cái thang máy, ánh mắt lo sợ nhìn Đình Phong đang dần bước đến
chỗ mình.
Anh vẫn lê từng bước trong đau đớn:
_Tiểu Minh à, em hãy...nghĩ lại đi em, nghĩ lại đi, anh...anh yêu
em...nhiều lắm, đừng làm như vậy...với anh. An...anh đã làm...làm gì sai kia chứ? Sao…sao lại…bỏ anh?
“Đừng, Phong Phong, anh dừng lại đi Phong Phong”. Tiểu Minh cũng gào lên cầu xin Đình Phong ở trong lòng, nước mắt cô mỗi lúc một trào ra mãnh
liệt. Tiểu Minh đầy lo lắng cứ đập mãi vào cánh cửa thang máy, nhưng sao nó vẫn đóng im lìm thế này.
_Tiểu Minh...
Đình Phong đã gần đến chỗ Tiểu Minh rồi. Cô nhìn anh xót xa. Không thể
thế này được, nếu cứ đi tiếp chân Đình Phong… Nếu