
Ta cũng đang định làm như thế .” Cung Mạnh Hiền vuốt cằm nói.
“Còn…” Cung Tuyết Lăng chần chờ xuống. “Bách Hiểu Hội bên đó thì sao?”
“Bồi thường một khoản bạc. ” Cung Mạnh
Hiền vẻ mặt tự nhiên nói: “Thiếu hội chủ vẫn sẽ lấy vị hôn thê của hắn
làm thiếp, nhưng nếu vị hôn thê của hắn có hài tử của biểu ca con, thì
biểu ca của con phải lấy người ta.”
Cung Tuyết Lăng hoài nghi liếc xéo Cung Mạnh Hiền. “Chỉ đơn giản bối thường một khoảng tiền thôi sao?”
Cung Mạnh Hiền sờ đầu của nàng. “Còn có Tô Châu bố trang.”
“Tô Châu bố trang?” Cung Tuyết Lăng kinh hô. “Nhưng đó là cửa hàng có thu nhập tốt nhất của chúng ta!”
“Của đi thay người bình an là tốt rồi.” Cung Mạnh Hiền vô tình mỉm cười. “Chẳng lẽ con muốn đứng ra nhận hết mọi chuyện?”
Cung Tuyết Lăng á khẩu không trả lời
được, một lát sau mới căm giận dậm chân. “Đáng giận! Đáng giận! Biểu ca
thật đáng ghê tởm nhất mà!”
“Không có chuyện gì nữa rồi, chuyện đã
giải quyết thì coi như xong đi!” Cung Mạnh Hiền vừa trìu mến xoa đầu của nàng, rồi sau đó chuyển hướng Độc Cô Tiếu Ngu. “Con rể, nên nhập tiệc
rồi ngồi xuống đi!”
“Nhạc phụ xin đợi một chút.” Độc Cô Tiếu Ngu một mặt vừa nói, một mặt xoay người từ phần lễ vật mang ra hai hộp
gỗ một lớn một nhỏ, hai tay đệ trình cho nhạc phụ. “Tiểu tế chưa từng
đưa lễ vật, cũng không đến thăm viếng, hai thứ này là lễ vật mà gia mẫu
giao cho tiểu tế, không dám nói là đồ tốt gì, còn thỉnh nhạc phụ xin
vui lòng nhận cho.”
Không tham lễ vật, chỉ vì con rể có
lòng, Cung Mạnh Hiền cao hứng nhận lấy, “Như vậy ta nhận .” Thuận tay mở ra, vẻ mặt không sợ hãi trong nháy bị quét sạch, hắn giật mình trợn
mắt. “Này… Này… Con rể vì sao lại có thứ này?”
Bên trong hai hộp gỗ kia, một cái bên
trong đặt Dương Chi Bạch Ngọc hình tròn, chất ngọc tinh tế nhẵn nhụi,
sáng bóng dễ chịu, mỗi một bộ phận điều tinh xảo mõng manh cho nên hết
sức trong suốt. Cho dù là người ngoài nghề cũng nhìn ra được giá trị của ngọc khí.
Mà quay sang mở cái hộp nhỏ bên cạnh thì càng kinh người hơn. Đó là một đôi vòng tay Phỉ Thúy trơn mềm thấm
lạnh, màu xanh nồng đậm lộ ra vẻ mỹ lệ cùng với tiên khí sáng ngời,
giống như vẻ đẹp của thiếu nữ thuần khiết, nhu hòa, tinh tế, trong sáng, không chút nào tỳ vết, hơn nữa trong suốt như nước, như băng. Đặt ở
trên lòng bàn tay, vân tay rõ ràng có thể thấy được, sợ rằng gộp tất cả
đồ cưới của Cung Tuyết Lăng cũng không thể mua được một nữa vòng tay
trân quý như thế này.
“Gia thúc là Ngọc Thạch thương nhân, ở quê nhà Tây Thuỳ, những loại đồ vật như thế này còn nhiều, rất nhiều.”
Cung Mạnh Hiền lại càng kinh ngạc, không nghĩ tới một người nông dân bình thường hẳn lại giàu có như vậy, lại
còn nói trong nhà còn nhiều, rất nhiều những loại trân phẩm hiếm có như
vậy.
“Như vậy, à, vòng tay này, ta nghĩ để cho Lăng nhi…”
“Vật này quả thật không cần, gia mẫu
còn có rất nhiều vòng đeo tay trân quý muốn tặng cho nàng. Mà những thứ kia, khụ khụ, so với cặp vòng Phỉ Thuý này còn tốt hơn…”
So với này vòng tay còn tốt hơn?
Cung Mạnh Hiền ngạc nhiên ngơ ngẩn,
không tưởng tượng đươc gia cảnh Độc Cô Tiếu Ngu đến tột cùng là giàu có
bao nhiêu. Cho dù không phải là hào phú, ít nhất cũng là đại phú.
Vậy hắn tại sao phải làm ruộng?
***
Vì đánh cuộc, Cung Tuyết Lăng càng ngày
càng dậy sớm hơn. Thật vất vả ở ngày thứ ba lại mặt, qua đi vài ngày,
nàng rốt cục cũng dậy sớn hơn Độc Cô Tiếu Ngu một khắc. Khẽ nắm tay lại, nàng quay đầu lại nhìn vị hôn phu còn đang ngủ say, dương dương đắc ý.
Hắc hắc hắc, nàng rốt cục cũng dậy sớm hơn hắn, xem hắn khóc như thế nào đây!
Độc Cô Tiếu Ngu không khóc, hắn thậm chí không nôn ra nửa tiếng, cười dài dùng qua đồ ăn sáng sau đó ra ruộng.
Bất quá trước khi ra cửa, hắn ném lại một câu.
“Kho hàng xắp xếp thế nào rồi?”
“Không cần làm gì hết, ta sẽ bảo cha đến mang về, tạm đặt ở trong tiêu cục.”
“Tốt, như vậy nàng có rảnh liền dọn dẹp chuồng heo một chút đi!”
Chuồng heo? !
Cung Tuyết Lăng nhất thời há hốc mồm. nguyên lai, chuồng heo cũng do nàng chịu phụ trách sao?
Ách, cũng phải, hắn chịu trách nhiệm ở
bên ngoài, công việc trong nhà đương nhiên là do nàng “toàn bộ” phụ
trách. Nói như vậy, không chỉ chuồng heo, còn có chuồng bò, chuồng gà,
ao vịt, vườn rau xanh, ruộng dưa…
Ông trời ơi, nàng không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát có tám cánh tay, làm sao hoàn thành hết !!
Cung Tuyết Lăng giật mình sững sờ ngây
người thật lâu, rốt cục khẽ cắn răng, dứt khoát kéo tay áo, kéo ống
quần, cầm lấy cây chổi tre, thật giống một đại tướng quân cầm đao hướng
về phía “Chiến trường”.
Nếu hắn làm được, nàng cũng làm được!
Kết quả, trong buổi trưa Độc Cô Tiếu Ngu trở lại dùng bữa trưa thì không thấy được nửa hạt gạo, chỉ thấy Cung
Tuyết Lăng còn đang trong chuồng heo chiến đấu hăng hái không ngừng, còn hùng hổ giơ cây chổi tre cùng con heo lớn giằng co, thật giống như hai
quân đánh nhau. Vì nàng không biết nên như thế nào “xin” mấy cái đầu heo vừa mập vừa ngu kia tránh ra để nàng dọn dẹp phân và nước tiểu của
chúng, nàng không thể một chưởng đánh chết chúng đi?
Mắt thấy nàng từ đ