
ư vậy? Tu Lập Hành nhàn nhạt nhìn nàng dò xét một
chút, lại vì hôm nay hoàn cảnh bất tiện không thể chỉ rõ chổ sai của nàng, cho
nên mặc dù không thích lại chỉ có thể im lặng không lên tiếng nhịn xuống.
Mà Tu Tú Dung từ đầu chịu đủ lạnh nhạt, sau khi con
trai đến , thái độ Vương Di Trăn thay đổi 180 độ, cho nên mơ hồ có chút phỏng
đoán, bất quá nhớ lại con trai từng nói thích một cô gái, lại thấy hôm nay hắn
lãnh đạm với Vương Di Trăn, không nghĩ cũng biết nàng tuyệt đôi không phải
người con trai thích, nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút sầu lo và khó
xử.
Về phần con trai của lão Vương bởi vì rất hiểu cá tính
em gái mình, nhìn thấy thái độ của nàng đối với Tu Tú Dung trước ngạo mạn, sau
lại cung kính, trong lòng hiểu rõ nguyên nhân mấu chốt nhất định nằm trên người
Tu Lập Hành, chẳng qua nhìn người ta thần sắc lạnh nhạt, hắn lập tức hiểu rõ tình huống ‘ hoa rơi có ý, nước chảy vô tình’ này.
Ngược lại, Vương Hoằng Quân không biết suy nghĩ của mọi
người, chỉ cảm thấy thiên hạ sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, chẳng phải là
thể hiện mình và Tu Tú Dung duyên phận rất không tệ sao?
Như vậy rất tốt, hắn rốt cục không cần lo lắng con cái
hai bên phản đối, như vậy hai người già bọn họ muốn kết hôn nhất định không có
trở ngại gì.
Nghĩ đến đây, hắn vui vẻ ha ha cười không ngừng. “
Nào, nếu đã đến đông đủ, vậy mau gọi thức ăn đi, mọi người nhất định đều đói cả
rồi…”
Chỉ một thoáng, gọi thức ăn gọi thức ăn, lấy lòng lấy
lòng, đối đãi lễ phép, không khí thân thiện, bữa cơm này, miễn cưỡng xem như là
chủ khách đều vui mừng vậy.
Thật vất vả kết thúc thế cục tế nhị kia, hai bên chào
tạm biệt xong, Tu Lập Hành lái xe đưa mẹ về nhà, vậy mà lại nhận được một phong
thư kì lạ.
“Là ai gửi đến vậy?” Vừa về đến nhà, Tu Tú Dung mệt
mỏi ngồi liệt trên sa lon, thấy con trai cầm một phong thư xem kĩ, lập tức
không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
“Không biết!” Tu Lập Hành lắc đầu, lại bổ xung một
câu. “ Là thư đe dọa.”
“Thư đe dọa?” Tu Tú Dung thấp giọng kinh hãi kêu lên,
ngay sau đó thật nhanh nhảy lên. “ Ai lại gửi thư đe dọa cho chúng ta? Chúng ta
cũng không có đắc tội người nào!” Giống như người dân bình thường hễ động đến
chuyện pháp luật là sẽ khẩn trương không chịu được.
Tu Lập Hành không có trả lời, chẳng qua là lẳng lặng
hủy thư đi, khi nhìn thấy tên người gửi cùng nguyên nhân gửi thư xong, sắc mặt
hắn trong nháy mắt biến đổi, giận tím mặt đem thư vò thành một cục dùng sức ném
vào vách tường, sắc mặt tái xanh, khó coi đến cực điểm.
Là người đàm ông kia…Lại là ông ta…
Tu Tú Dung chưa từng nhìn thấy con trai tức giận đến
như vậy, nhịn không được thật sâu giật mình. “ Thế nào? Thư viết những gì?” Vừa
nói vừa nhặt tờ giấy lên, mở ra xem, gương mặt ôn uyển xin đẹp cũng thoáng chốc
tái nhợt như giấy, không có chút huyết sắc nào.
“Lập Hành, hắn…hắn…” Cả người phát run, nàng ngã ngồi
trên sa lon, trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng khiếp sợ. “ Hắn đã biến mất nhiều
năm như vậy, sao lại…”
Nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh mẹ, ý tứ bảo vệ nồng
đậm ôm lấy thân thể khẽ run của bà, hắn đông lạnh nghiêm mặt, trầm giọng giải
thích. “ Thời gian trước con đi xem triển lãm xe gặp ông ta, lúc đó hình như
ông ta nhận ra con, con không có nhìn đến, quay đầu bỏ đi.”
Nghĩ đến lúc ấy ông ta ăn mặc cũ kĩ phát tờ rơi, hắn
không khỏi lạnh lùng cười một tiếng. “ Đại khái là những năm gần đây sống không
dễ chịu lắm, hôm đó thấy con mới nghĩ lại mình có thể lợi dụng đứa con trai
này, mới có thể có hành động như hôm nay.”
Đúng vậy! Phong thư đe dọa kia chính là người cha đã
li dị với mẹ hắn hơn hai mươi năm gửi đến.
Về phần vì sao nhiều năm không liên lạc mà người kia
lại biết được chổ ở của hai mẹ con, điều này cũng không có gì đáng kinh ngạc,
dù sao thỉnh thoảng mẹ vẫn còn qua lại với hàng xóm cũ, nếu ông ta có ý thăm dò
tung tích cũng không có gì khó khăn lắm.
Không nghĩ đến con trai chạm mặt cha đẻ lại không nói
cho mình biết, Tu Tú Dung không khỏi hơi ngẩn ra, cúi đầu xem lại phong thư
trong tay, tâm tình ổn định một chút, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng. “
Hắn…Hắn muốn kiện con…”
“Vậy để ông ta kiện!” Tròng mắt trong trẻo lạnh lùng
lóe lên ánh sáng lạnh như băng, hắn cười lạnh. “ Con sẽ không cho ông ta nửa
xu.”
Bỏ rơi thân sinh!
Lạnh như băng nhìn chữ viết trên thư đe dọa kia, Tu
Lập Hành giễu cợt nhếch miệng cười, vốn dĩ chưa từng nuôi dạy hắn ngày nào, lấy
tư cách gì đợi đến hắn trưởng thành tự mình gây dựng sự nghiệp xong lại nhảy ra
kiện hắn bỏ rơi thân sinh?
“Ô…lỡ như Tiểu Hồng bị nam nhân xấu lừa bắt mất….”
Mấy ngày nay, Giang Mãn phúc tâm tình rất không tốt,
ngoại trừ vừa nhìn thấy con gái bảo bối liền hết lời phê bình nam nhân bên
ngoài có bao nhiêu hư đốn, có bao nhiêu tật xấu, cũng không quên ở bên tai vợ
khóc lóc kể lể, hi vọng tìm được đồng minh.
Vậy mà Trần Nguyệt Tú sớm đã chung phe với con gái
rồi, đối với tiếng khóc của hắn, sau khi nhịn liên tục mấy ngày, rốt cục đương
lúc ở nhà xem phim bộ lúc tám giờ bị quấy rầy liền bộc phát—–
“Ông nháo đủ ch