
lòng chàng cũng đau đớn nhường này sao? Nếu có một ngày tôi chết, ai sẽ đau lòng
không thiết sống nữa vì tôi đây? Thẩm Hồng ư? Hay là… Viễn Chấn Đông? Có lẽ, không ai cả. Khi tôi nghĩ đến những điều này, trong lòng bỗng dưng
thương cảm âm ỉ một hồi. Tuy rằng Mai Nhiêu Phi đã chết, nhưng vẫn còn
một nam nhân thương nhớ nàng như thế, nàng ta vẫn hạnh phúc biết bao.
Một lúc sau, cuối cùng Thẩm Phúc hỏi: “Đại tẩu, hôm nay tẩu đến chổ tôi,
không phải chỉ vì muốn nói những lời này với tôi chứ? Hay còn chuyện gì
nữa? Tẩu cứ nói đi.”
Tôi cười áy náy: “Ừm, đúng là có. Hôm nay
tôi tới hỏi đệ một chuyện, nhưng hy vọng đệ đừng cảm thấy rầy rà.” Thẩm
Phúc gật gật đầu.
Tôi hỏi: “Nhị đệ, đệ có biết chuyện Lão phu nhân bị Mai Mặc Mai đại nhân kiện lên nha môn Tri phủ không?”
Thẩm Phúc nghe tôi nói thế, khẽ giật mình, hỏi lại: “Có chuyện thế ư? Vì sao nhạc phụ đại nhân lại kiện Lão phu nhân?”
Tôi đáp: “Là vì việc của nhị đệ muội. Mai Mặc đại nhân khăng khăng một mực
rằng nhị đệ muội bị Lão phu nhân bức tử. Tiêu Nhĩ là nhân chứng giả, Cúc ma ma cũng nhân cơ hội này mà giậu đổ bìm leo, cũng hùa theo làm giả
lời khai. Nhưng hiện giờ người của Thẩm gia lại không thể làm chứng, Lão phu nhân có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch được. Vì chuyện này tôi mới tới tìm đệ.”
Thẩm Phúc hỏi: “Nương tử tôi đã chết lâu như thế, vì sao đến bây giờ nhạc phụ đại nhân mới tố cáo Lão phu nhân?”
Tôi lắc đầu nói: “Chúng tôi cũng không hiểu là vì nguyên cớ sao nữa. Sao cơ, Mai đại nhân chưa từng nhắc chuyện này với đệ à?”
Thẩm Phúc nói: “Không nhắc, từ sau khi nương tử qua đời, tôi còn chưa gặp ông ấy.”
Y thấy tôi không nói gì thêm, rốt cục cũng hỏi: “Lão phu nhân không sao
chứ?” Tôi mỉm cười: “Trong lòng đệ còn quan tâm đến Lão phu nhân sao?”
Thẩm Phúc hồi lâu không nói tiếng nào, cuối cùng lên tiếng: “Trước sau gì bà vẫn là mẹ ruột tôi mà.”
Tôi nói: “Đã có câu nói này của đệ, tất cả đều dễ làm thôi. Ngày mai thăng
đường, Tiêu Tiếu nói chắc là Mai đại nhân sẽ đi tìm đệ để vạch tội Lão
phu nhân bức tử nhị đệ muội. Nếu đệ không những không giúp Mai đại nhân
chỉ điểm mà ngược lại còn giúp Lão phu nhân làm chứng, vậy thì Lão phu
nhân sẽ vô sự rồi. Mặc dù nói, chuyện này, Lão phu nhân thật sự sai lầm, nhưng cũng thật tình là do nhị đệ muội làm sai trước. Tính tình của Lão phu nhân trước giờ rất bảo thủ. Có điều nói bà dự đoán được trước hậu
quả, bà cũng sẽ không ép bức nhị đệ muội vào bước đường cùng đâu.”
Thẩm Phúc gật gật đầu nói: “Đại tẩu, những gì tẩu nói, tôi đã hiểu cả. Thật
ra, trong thâm tâm tôi cũng không thật sự trách cứ Lão phu nhân. Dù sao
cái mạng này của tôi cũng do bà ban cho, trên đời này, nếu không có bà
thì cũng sẽ không có tôi. Tẩu bảo sao tôi có thể trách bà được?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói từ tận đáy lòng: “Nhị đệ, thường ngày
thấy đệ cà lơ cà lất, chơi bời lêu lổng, thật ra trong ba huynh đệ nhà
họ Thẩm, đệ là người sang ý hiểu chuyện nhất, cũng là người trọng tình
trong nghĩa nhất. Chuyện này, nếu đệ đã nói thế, tôi về nói với Lão phu
nhân một tiếng để bà an tâm hơn. Suốt mấy ngày nay, bà ốm đến mức không
nhìn ra hình người, không còn là Lão phu nhân uy phong bát diện như năm
đó nữa.”
Thẩm Phúc nói: “Đại tẩu, tẩu chỉ là con dâu của Thẩm
gia, trước kia Lão phu nhân làm rất nhiều chuyện không ra gì với tẩu,
thế mà tẩu đều không hề so đo. Còn tôi, dẫu gì tôi là con ruột của bà,
sao tôi lại oán trách bà chứ? Tẩu về nói với bà đi, bảo bà cố gắng bồi
dưỡng sức khoẻ, đừng lo lắng quá mức. Dù sao, người cao tuổi rồi, thể
cốt không tốt nữa. Chờ thêm vài ngày, trong lòng tôi không còn khó chịu
nữa, cảm thấy có thể đối mặt với bà thì tôi sẽ đến vấn an bà.”
Tôi gật đầu nói: “Nhị đệ, tôi thật lòng hy vọng ngày đó có thể đến sớm. Tôi hy vọng Thẩm gia có thể sớm có ngày hưng thịnh. Hy vọng mọi người trên
dưới của Thẩm gia, đều có thể đoàn kết một lòng.”
Trong mắt Thẩm Phúc nhất thời cũng tràn ngập hy vọng, y nói: “Nhất định, ngày đó nhất định có thể đến.”
Ra khỏi phòng Thẩm Phúc, tôi cảm thấy bước chân hết sức nhẹ nhàng, thật
không ngờ rằng, Thẩm Phúc lại là một người thấu tình đạt lý, trọng tình
trọng nghĩa như thế. Ít nhất, trước khi Mai Nhiêu Phi qua đời, tôi không mảy may phát hiện ra. Hiện giờ, trong lòng tôi thấy rất được an ủi. Lão phu nhân có thể có một nhi tử như Thẩm Phúc, thật sự là cái phúc bà tu
bao nhiêu năm mới được.
Sau khi ra khỏi phòng, chuyện trò với Bảo Bảo và Mộc Nhan thêm mấy câu, tôi đi thẳng đến chính đường, muốn báo
tin tốt lành này cho Lão phu nhân và Tiêu Tiếu. Lúc bước vào chính
đường, tôi thấy một mình Lão phu nhân đang ngơ ngác ngồi ngớ người ra
trên ghế. Mớ tóc xám của bà rối bời, cả người ngồi đó, tựa như đã mất đi tri giác.
Tôi nhẹ nhàng gọi bà mấy tiếng, bà đều không nghe
thấy. Lão phu nhân cứng cỏi ngày xưa đã không còn tồn tại nữa rồi. Đợi
đến lúc ý thức được tôi đang gọi, bà mới gượng cười một cái, nói: “Dung
Nhi, con không cần phải nói gì đâu. Con đi dặn dò nha đầu, chuẩn bị đầy
đủ cho ta những vật phẩm dùng khi ngồi đại lao, ta b