Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325172

Bình chọn: 9.5.00/10/517 lượt.

ng Cảnh ra, đáng để cô khâm phục.

Có tài mà kiêu, anh ta thật sự có tư cách này.

“Cám ơn,” Mục Hi diễn giải xong phân cảnh tiếp theo, cô nhìn anh ta cười

cười “Mặc dù con người anh… không thể nhìn thấu, tính tình thì kỳ quái,

lời nói thì độc ác, nhưng thực sự vẫn cảm ơn anh.”

Hai người đi ra, trên đường trở về quán rượu, ánh mắt sâu thẳm của anh ta nhìn

cô, hồi lâu mới lên tiếng “Người con gái không dùng những lời lẽ tốt đẹp đánh giá về tôi, cô là người thứ hai.”

“A! Đã từng có người khơi dòng, chẳng lẽ là người yêu của anh?” Lá gan của cô lớn hơn, trêu chọc anh ta.

Mục Hi không trả lời, chẳng qua là trầm mặc không tiếng động đi trước.

Có thể là do ban đêm thanh tịnh, cũng có thể vì cơ thể đã khỏe hơn một

chút, lúc này, Phong Hạ cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi không ít.

Cũng tê liệt không muốn suy nghĩ đến việc Tư Không Cảnh biết cô không khỏe

mà tại sao lâu như vậy còn không đến trường quay.

**

Liên tiếp hai ngày sau, Tư Không Cảnh cũng không đến.

Phong Hạ ngẩn người nhìn di động, chẳng qua tự nói với mình nhất định là do

anh bề bộn nhiều việc, rất mệt mỏi, không muốn nghĩ sâu them.

Hiện tại phim đang quay đến cao trào, tiến độ quay phim cũng rất nhanh. Thời điểm nghỉ trưa, đạo diễn Kim vừa ăn cơm, vừa trao đổi với cô về cảnh

quay tiếp theo “Phong Hạ, trạng thái của cô so với thời điểm mới vào tốt hơn rất nhiều.” Đạo diễn Kim nhìn cô, giống như là chợt nhớ ra điều gì

đó, lại đảo mắt nhìn sang Mục Hi đang ngồi bên cạnh “Chắc là có danh sư

chỉ điểm hả?”

“A?” Cô nhất thời ngơ ngác không hiểu.

“Nghe tổ ánh sáng nói,” Đạo diễn Kim cười cười “Dạo này, mỗi ngày quay đến

đêm khuya mà Mục Hi còn cố ý ở lại để trao đổi kĩ thuật diễn với cô, khó trách lại tiến bộ nhanh như vậy.”

Mục Hi luôn luôn trầm mặc ít nói, lúc này cũng thờ ơ như không liên quan tới mình. Phong Hạ thì

ngược lại, cảm thấy có chút lúng túng, vừa muốn lên tiếng lại thấy Trần

Dĩnh đang ngồi một bên chợt đi tới, giống như đang nói đùa, âm thanh

không cao không thấp

“Sum-mer, thật ra thì tôi rất hâm mộ

cô, không chỉ được Mục Hi hướng dẫn về kĩ năng diễn xuất mà còn có quan

hệ vô cùng tốt với anh ấy, lại có thể buổi tối mà vẫn còn ở trong phòng

cùng anh ấy.”

Làm bộ làm tịch, cô rất rõ ràng Trần Dĩnh biết đên hôm đó Mục Hi mời cô vào trong phòng nói chuyện, nhưng cô cũng

không buồn giải thích, cũng không có thời gian giải thích.

Bởi vì Trần Dĩnh vừa nói xong thì cô nhìn thấy Tư Không Cảnh đang đứng ở

phía sau lưng Trần Dĩnh, không biết anh đứng đó từ lúc nào.

Anh cứ như vậy, bình tĩnh đứng ở nơi đó, trên mặt không một chút biểu cảm.

“Tư Không, đã trở lại rồi à?” Đạo diễn Kim giơ tay lên về phía anh gọi.

“Vâng, đợi lát nữa thì quay bổ sung.” Lúc này, khuôn mặt anh tựa hồ như được

phủ một tầng sương lạnh, nhận lấy khăn long và nước trợ lý đưa tới, cuối cùng nhìn cô một cái thật sâu, xoay người rời đi.

Ánh mắt của anh làm cho cả người cô từ đầu tới chân lạnh như băng.

Trong tầm mắt cô, mọi người đã bắt đầu tản ra tứ phía, chỉ thấy bóng lưng anh càng lúc càng xa.

Giống như, sẽ không bao giờ trở lại nữa vậy.

Cả người Phong Hạ phát run, tim đập thình thịch.

Loại cảm giác này như bị chìm xuống đáy hồ, hoảng loạn không thể giãy dụa.

“Cô biết không, làm người không thể có quá nhiều lòng tham.” Lúc này Trần

Dĩnh khom lưng xuống, giống như cử chỉ thân mật, tựa vào bên tai cô nói

nhỏ “Phong Hạ, nếu như cô cảm thấy chỉ một Tư Không Cảnh vẫn chưa đủ,

còn muốn dựa vào Mục Hi mà đi lên, vậy thì không tốt lắm đâu, để tôi

nhắc nhở cô một câu, lòng tham của con người thường thường không dẫn đến kết cục tốt đẹp, cô thấy đúng không?”

Cho nên, Trần Dĩnh đã biết cô và Tư Không Cảnh ở chung một chỗ.

Trên người Phong Hạ hoàn toàn không có nhiệt độ, cô đứng lên, suy nghĩ một

chút, cười một tiếng lạnh lùng nhìn Trần Dĩnh “Cô nghĩ muốn ngủ cùng Mục Hi thì trực tiếp đến phòng anh ta, không cần phải lôi kéo tôi để cùng

nhau vào, tôi chỉ thích một với một thôi.”

Ba cô là Phong

Trác Luân, từ nhỏ đã đích than dạy cho cô những lời nói ác độc. Cô vốn

cảm thấy cho tới bây giờ cũng không cần dùng tới.

Phong Hạ,

bắt đầu từ bây giờ, muốn đi một mình thì phải học cách đối mặt với tất

cả các loại đá ngầm, không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai.

Cô tuyệt đối không thể bị bất luận kẻ nào coi thường.

Trần Dĩnh không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, sắc mặt chợt biến đổi, một lát

sau mới lạnh mặt mở miêng nói “Lấy địa vị của tối bây giờ, không thể làm được nhiều việc khác, chẳng qua là nếu muốn bôi nhọ danh dự của cô, vẫn còn đủ để làm ra một chút thành tích, cô nghĩ xem giữa hai người bọn họ thì người nào….”

“Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi, nói nhiều

cảm thấy hơi đau đầu.” Cô trực tiếp cắt lời cô ta, cầm theo bình nước,

xoay người rời khỏi nơi này.

**

Hôm sinh nhật Lâu Dịch, thành phố S mưa khá to.

Quay phim xong, cô trở về thay trang phục để cho Jessie lái xe đưa cô đến

khách sạn. Đến nơi, cô trực tiếp đi thang máy từ nhà xe lên đến tầng cao nhất.

Nhấn chuông cửa một hồi, từ ngoài cánh cửa cũng có

thể nghe thấy được tiếng cười đùa ồn ào trong


Duck hunt