
ng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt
cô. Đôi mắt của anh dường như có thể nhìn xuyên vào đáy tim cô.
Khưu Lạc rút tay lại và nói: “Anh đi đây”. Nói xong, anh quay người xuống gác.
Tầng hai rộng mênh mông chỉ còn lại mình cô.
Anh ấy vẫn đi, còn cô chỉ biết đứng đây khóc một cách thảm thương, nước mắt xóa nhòa tất cả.
Có phải đa tình thường bị vô tình? Trận chiến tình yêu, ai lún càng sâu
thì chỉ có thương vong mà thôi. Ai càng lý trí vô tình thì mới có thể
không bị thất bại. Nếu như thế thì yêu làm gì? Hoặc là chẳng qua chỉ là
một chuyện đã được tính toán kỹ mà thôi.
Thiên Hạ đột nhiên hiểu
ra, trò chơi tình yêu chẳng phải cũng là một trận tính toán hay sao? Vậy thì ngay từ giây phút bắt đầu phải giành lấy quyền chủ động trong trò
chơi này. Nhà họ Châu mở cuộc họp báo, thu hút sự
chú ý các giới giải trí, chính trị, tài chính toàn thành phố. Phòng họp
báo hơn năm trăm chỗ ngồi không còn một chỗ trống, có rất nhiều đài
truyền hình trực tiếp.
Thiên Hạ vừa ăn sáng xong, bật ti vi lên
thì thấy cảnh này, đột nhiên cô có cảm giác bất an. Tiếp theo là lời
phát biểu của trợ lý Cẩn Du đã chứng minh cho dự đoán của cô.
“Hôm nay tôi thay mặt anh Châu Cẩn Du tuyên bố hôn ước của cậu Châu Cẩn Du và cô Ngôn Thiên Hạ chính thức hủy bỏ”.
Hội trường bắt đầu bàn tán râm ran, ống kính lóe sáng khắp nơi. Trợ lý tiếp lời: “Ngoài vấn đề này ra tôi xin phép không trả lời câu hỏi nào khác.
Buổi họp báo xin kết thúc tại đây”.
Ngôn Thiên Hạ chớp mắt rồi tắt ti vi, cô vào phòng thay quần áo.
Ông Ngôn Khởi Thước mấy hôm nay đều đi sớm về muộn, giờ này đã không còn ở
nhà. Ngôn Thiên Hạ nói với mấy người hầu: “Hôm nay nghỉ ngơi, mọi người
thay quần áo và về nhà đi”.
Khi mọi người đã về, Thiên Hạ liền tắt hết đèn, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, sau đó cô cầm túi đi ra khỏi nhà.
Cô quay lại nhìn ngôi nhà của mình, không một bóng người, tĩnh lặng như ngôi nhà chết. Cô vừa ý cười.
Thiên Hạ ngồi vào xe và đi ra ngoài theo cửa sau, nhưng bước trước bước sau nhà họ Ngôn đã bị cánh nhà báo bao vây.
Châu Cẩn Du thật tàn nhẫn.
Khi một người con trai đã quen bị quyền lực và tiền bạc vây chặt, thì tất
nhiên anh ấy sẽ dùng cách của mình để chi phối vận mệnh người khác,
huống hồ Châu Cẩn Du giỏi hơn bất kỳ ai ở chuyện sai khiến bằng quyền
lực.
Nhưng cô không bao giờ thỏa hiệp người khác và càng không bao giờ cúi đầu trước vận mệnh.
Thiên Hạ tính toán thời gian, nhanh nhất là tối nay Lý Ngự Thành sẽ về đến
sân bay. Cô suy nghĩ một hồi để tìm xem nên đàm phán với ông ấy thế nào, trong tay cô có gì? Cô phải làm thế nào để có thể đảm bảo an toàn cho
danh tiếng của “Cảnh Thụy” ?
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, chẳng biết từ lúc nào màn đêm đã buông xuống. Thiên Hạ liền bấm số gọi cho Trần Giai Vân.
“Giai Vân, chị đang ra sân bay à?”
“Sân bay? Không, tôi đang ở câu lạc bộ”.
Đó chắc là một quán rượu thiết kế trang nhã theo kiểu Nhật, mỗi một phòng
đều được bài trí rất đẹp, dùng cửa kéo kiểu Nhật. Bên trong có ca kĩ, vũ công và những cô gái tiếp rượu, là nơi mà những người đàn ông giàu có
thường hay lui tới.
Vậy, Lý Ngự Thành có ở đó không?
“Không, chị cứ vui đi”. Thiên Hạ cúp máy, cô còn nghe thấy Giai Vân a lên một tiếng sau cùng.
Cô không thể đánh rắn động cỏ được.
Thiên Hạ bắt đầu trang điểm, cô chưa bao giờ nghiêm túc đến thế. Mất một
tiếng sau cô mới hài lòng với gương mặt của mình. Lý Ngự Thành xưa nay
đều sử dụng nhân viên là những người đẹp trai, xinh gái, chắc là yêu cầu này sẽ được đáp ứng.
Toàn thành phố chỉ có ba câu lạ bộ, cô chọn câu lạc bộ sang nhất của thành phố.
Phục vụ ở tầng một yêu cầu cô xuất trình thẻ VIP. Cô cười và hỏi: “Tầng trên cùng dùng thẻ gì?”
Phục vụ thận trọng trả lời: “Thẻ VIP”.
Nghe xong cô liền lấy thẻ tín dụng ra và nói: “Anh làm thẻ VIP ngay bây giờ cho tôi”.
Đường lên tầng trên cùng, hành lang được làm bằng gỗ nhỏ, người phục vụ bước
nhanh nữ đến trước cửa, cung kính ngồi xuống và nhẹ nhàng đẩy cửa, hơi
cúi người vào trong. Trong phòng có tiếng sáo, có tiếng cười, nhưng
tueetj đối không có chút thô tục nào, nhơ bẩn nào.
Thiên Hạ gọi
cho Giai Vân một lần nữa, nhưng chỉ cầm điện thoại ở tay chứ không đưa
lên nghe, cô vẫn cúi người và chăm chú lắng nghe. Cô thấy Trần Giai Vân
bước ra từ căn phòng thứ ba ở đầu kia hành lang, Giai Vân vấn tóc lên
cao, mặc một bộ wafuku(*) (trang phục dân tộc của Nhật Bản), trên áo có
họa tiết hoa sen.
“Gì thế? Thiên Hạ? Tôi đang bận! Thiên Hạ?…
Thiên Hạ?” Trần Giai Vân thấy không ai đáp lời nên cô tắt máy, khi quay
lại cô thấy Thiên Hạ đứng ở đầu hành lang, cô giật mình mở to mắt, cô
lùi lại phía sau lúc nào không biết.
Thiên Hạ chạy lên phía trước và nói khẩn khoản: “Tôi muốn gặp Lý Ngự Thành, phiền chị giúp…”.
“Cô điên rồi”. Trần Giai Vân gằn giọng rồi nói tiếp: “Thiên Hạ, tôi không
thể dẫn cô gặp Lý Ngự Thành được, một khi ông ấy nổi nóng thì tôi không
thể khống chế được đâu. Nếu đầu óc cô còn sáng suốt thì bây giờ cô không nên đi gặp ông ấy, chỉ tốn công sức mà thôi”. Nói xong Giai Vân lừ mắt
cảnh cáo Thiên Hạ