Disneyland 1972 Love the old s
Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322930

Bình chọn: 8.00/10/293 lượt.

áo vứt trên ghế sofa và cho vào giỏ, thấy trên đầu giường còn

chiếc áo sơ mi cô lại nhẹ nhàng tiến đến. Chiếc áo bị Ký Hy đè lên một

phần tay áo, cô nhẹ nhàng rút nó ra để tránh kinh động đến giấc ngủ của

Ký Hy.

Đột nhiên có một cánh tay ôm lấy cô từ phía sau, trọng tâm của cô không vững cho nên đã ngã chúi xuống và vô tình môi chạm môi với người nằm trên giường. Cô kinh ngạc quá nên há hốc miệng còn chiếc lưỡi linh hoạt của anh đã tiến vào trong, một cánh tay của anh vòng ra sau

gáy cô và khẽ kéo cô xuống để cho chiếc lưỡi của anh tiện tấn công hơn.

Thiên Hạ sững người ngay tại trận, thấy cô không phản ứng gì nên Ký Hy mới

buông cô ra. Lúc đó Ký Hy mới mở mắt và hơi giật mình: “Thiên Hạ… là

cô?”

Đột nhiên cô cảm thấy một dòng khí huyết dồn lên trên não, Lục Ký Hy tiếp tục nói: “Xin lỗi, tôi tưởng là Sính Đình…”.

“Không sao”. Cô ngượng ngùng cười sau đó cầm giỏ quần áo định đi, không ngờ Ký Hy níu tay cô lại: “Xin lỗi”.

“Thật sự không sao mà…” Thiên Hạ cúi đầu ngại ngùng, cô cầm giỏ quần áo đi ra ngoài cửa, khi vừa đến cửa thì Ký Hy nói: “Đợi chút”.

Âm thanh đó vang lên tràn đầy sức mạnh khiến bước chân Thiên Hạ dừng lại. Cô vẫn ngại không dám quay đầu lạ

lại, chỉ nghe thấy tiếng Ký Hy vang lên sau lưng: “Thực ra, tôi rất vui vì đó là em”.

Vị công tử này không có việc gì làm nên tìm người để yêu sao? Chuyện ở

siêu thị cô đã coi như không có gì rồi. Lần này là sao chứ? Coi cô như

trò chơi sao? Thiên Hạ tức giận nắm chặt tay.

Sau lưng cô một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp vang lên: “Thiên Hạ,… anh thích em”.



Khoảnh khắc đó qua đi, khí huyết lên não đã lưu thông với tốc độ bình thường, Thiên Hạ đáp: “Xin lỗi, chúng

ta không phù hợp”. Nói xong cô lạnh lùng bước đi.

Có phải là cô

đang che đậy tình cảm không? Việc bà Lâm Hề Nhị muốn cô làm không ngờ

lại thuận lợi đến thế. Những điều diễn ra trước mắt sắp hoàn thành điều

kiện của bà ấy rồi nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ghét vô cùng.

Sau khi ra khỏi phòng Ký Hy, Thiên Hạ dựa người vào tường trên hành lang thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên cô cảm thấy ngưỡng mộ Khưu Lạc, dường như chỉ có anh ấy mới chơi

đùa với tình yêu dễ dàng vậy, cô nhếch mép cười nhạt rồi mệt mỏi về

phòng giặt đồ.

Sau lần đó Thiên Hạ và Ký Hy đều coi như không có

chuyện gì xảy ra. Thấm thoát thời gian cách ngày về nước chỉ còn nửa

tháng. Đúng lúc cô đang suy nghĩ xem có nên từ bỏ chuyện này và trở về

bên ông Khởi Thước những ngày cuối cùng thì hay không một cơ hội đến vô

cùng bất ngờ.

Nhà họ Lục tổ chức một buổi tiệc long trọng, tất cả những ngọn đèn thủy tinh đều được bật sáng. Lục Tần Phong vẫn theo thói quen của người Trung Quốc mở tiệc chức mừng sinh nhật lần thứ 20 của

Sính Đình.

Sính Đình mặc một chiếc váy quây hiệu Pendi, mái tóc

dài được làm xoăn, thay đổi hoàn toàn hình tượng thục nữ từ trước đến

giờ. Cô là tâm điểm của cả buổi tiệc, giống như một công chúa được cả

vương quốc thương yêu.

Thiên Hạ vô cùng quen thuộc với các bữa

tiệc như thế này, nhưng bây giờ cô lại trở thành người giúp việc bưng bê đồ ăn. Mỗi khi đầu bếp nấu xong một món mới thì người giúp việc sẽ mang thức ăn lên cho khách.

Thiên Hạ bưng một đĩa hoa quả đi về phía

phòng khách, bỗng có một người đàn ông chắn ngay trước mặt cô. Người đàn ông tầm 40 tuổi, có bụng bia, thắt lưng lại thắt rất chặt. Người đàn

ông nói với Thiên Hạ: “Chào buổi tối”.

Hóa ra đó là người Nhật, câu này cô hiểu, nghĩa là chào buổi tối, cô cũng chào lại anh ta.

Người đàn ông lấy miếng kiwi cho vào miệng, cười tươi hơn, giơ ngón tay cái lên vào nói: “Rất ngon”.

Lúc ấy có người gọi tên ông ta bằng tiếng Nhật. Ông ta quay đầu lại, nhìn

thấy Lục Khai Nguyên, hai người vui vẻ mỉm cười rồi cùng rời đi.

Bỗng nhiên Lục Khai Nguyên quay lại liếc nhìn Ngôn Thiên Hạ một cái, ánh mắt nham hiểm, sắc nhọn, nụ cười vô liêm sỉ. Mấy hôm không gặp, khuôn mặt

của anh ta trông vẫn xấu xa và đểu giả như thế.

Thiên Hạ bày thức ăn lên bàn trong phòng chính, cùng những người hầu khác lùi về phía sau.

Ở đầu bên kia, ánh mắt của người đàn ông người Nhật đang hướng về phía

Ngôn Thiên Hạ. Ông ta hỏi Lục Khai Nguyên: “Đó là cô người hầu mới à?

Sao trước đây tôi chưa gặp cô ta?”

“Đúng vậy, mới đến được nửa

tháng”. Lục Khai Nguyên trả lời ông ta bằng tiếng Nhật rất lưu loát.

Thời gian này anh ta đang bận rộn lên kế hoạch làm thế nào để hạ Lục Ký

Hy nên đã quên mất Ngôn Thiên Hạ.

“Xinh lắm”. Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng. Lục Khai Nguyên lạnh lùng hấm hứ một tiếng. Dĩ

nhiên anh ta hiểu giọng nói ấy ẩn chứa điều gì. Anh ta chợt nảy ra một ý rất hay, khẽ xuống giọng thì thầm với người đàn ông kia: “Người cũng

rất chuẩn”.

“Thật à?” Mắt của ông ta sáng như đèn pha.

“Còn nữa….” Lục Khai Nguyên lại cười vô liêm sỉ một lần nữa, “Cô ta rất

thích đánh dã chiến”. Nói xong anh ta nâng ly rượu, ánh mắt ẩn chứa vẻ

gì đó rất nham hiểm.

Lúc ấy nhân vật chính Lục Sính Đình lên sân

khấu, trước mặt cô là chiếc bánh gato rất to, trên dưới ba tầng, là loại bánh kem, Chocolate và bơ mà cô thích nhất. Khuôn mặt của cô ửng hồn