Duck hunt
Đá Quý Không Nói Dối

Đá Quý Không Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322944

Bình chọn: 8.5.00/10/294 lượt.

g,

trông giống một quả đào, rất đáng yêu.

Nến được thắp lên, tất cả

những người phía dưới đều mỉm cười nhìn cô. Lục Sính Đình nhìn thấy Lục

Ký Hy ở dưới, liền gọi anh ta lên: “Từ nay về sau, tất cả những thời

khắc quan trọng trong cuộc đời của Sính Đình đều có Lục Ký Hy ở bên”.

Tất cả mọi người đều mỉm cười chúc phúc cho họ.

Ánh đèn vụt tắt, hội trường rộng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh nến lung

linh, tỏa ánh sáng mờ ảo lên khuôn mặt cô gái xinh đẹp. Cô sờ tay lên

thánh giá trước ngực, mỉm cười rạng rỡ, nhắm mắt cầu nguyện. Sau đó cô

mở mắt ra, nắm tay Lục Ký Hy cùng thổi hai mươi cây nến.

Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, cô gái mỉm cười hạnh phúc.

Lúc ấy Thiên Hạ đã không còn ở trong phòng chính.

Cô nhớ lại lần sinh nhật thứ mười tám của mình, hôm ấy Ngôn Khởi Thước,

Lâm Hề Nhị, Khưu Lạc cũng đã tổ chức cho mình một bữa tiệc sinh nhật

hoành tráng như thế. Hôm ấy, ánh mắt của Khưu Lạc ấm áp, tình cảm, giống như đang ở trong cõi mơ vậy.

Lúc nãy nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Lục Sính Đình và Lục Ký Hy, cô như nhìn thấy mình và Khưu Lạc năm ấy.

Lục Ký Hy không thích Lục Sính Đình thì sao chứ? Đối với Lục Sính Đình, chỉ cần anh ta muốn ở bên cạnh cô thì đó đã là niềm hạnh phúc quá lớn rồi.

Cô không muốn phá hỏng sự tốt đẹp ngắn ngủi giữa hai người.

Thiên Hạ quay về khu vườn yên tĩnh, ngồi trên xích đu, lấy chiếc điện thoại trong túi.

Đã bao nhiêu ngày nay, Khưu Lạc không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào. Thiên Hạ từ từ ấn bàn phím…

“Chúng ta cùng về….”

Bỗng nhiên có một “con gấu” đẩy cô xuống đất, tiếng hét thất thanh của Thiên Hạ tắc nghẽn ở cổ, quay đầu lại nhìn thì thấy chính là người đàn ông

béo ú lúc nãy. Chiếc điện thoại bị văng ra xa, còn ông ta giống như một

con gấu đang lên cơn nhảy vồ lên người cô, hít lấy hít để mùi hương trên người cô.

“Cút đi”. Thật không hổ là bạn của Lục Khai Nguyên,

đúng là cầm thú. Thiên Hạ giơ chân đạp mạnh vào bụng ông ta. Ông ta đau

quá ôm bụng lật người lại, lăn sang bên cạnh. Niềm phẫn nộ của cô đạt

đến đỉnh điểm, ban đầu cô đấm đá người đàn ông lăn trên đất, tức giận

hét lên: “Các người đã đủ chưa. Đồ ******** các người sao không bị nhốt

xuống địa ngục”. Dĩ nhiên, “các người” mà cô nói ở đây bao gồm cả Lục

Khai Nguyên.

Người đàn ông kia chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào

ghê gớm như thế. Ông ta co người lại như con rùa rụt cổ, đến tận khi

bỗng nhiên có người hét lên: “Thiên Hạ, cô đang làm gì vậy?”

Ngôn Thiên Hạ thở hổn hển, nhìn người đàn ông nằm lăn dưới đất bằng ánh mắt

khinh bỉ, quay đầu lại, nhìn thấy Lục Ký Hy, cũng không biết có nên giải thích với anh ta về tình hình lúc này không.

“Cô ta điên rồi,

điên rồi”. Ông ta hét lên bằng giọng tiếng Anh khó nghe, nói một loạt

những câu lặp lại. Thiên Hạ phảng phất nghe thấy những tự như “dụ dỗ”,

“thô bạo”. Cô thấy nực cười, hết sức nực cười.

Lục Ký Hy biết một người chủ nhà nên làm thế nào, anh ta đỡ người đàn ông kia dậy, quay

sang nói với Ngôn Thiên Hạ: “Xin lỗi đi”.

Cô hếch cằm cao ngạo, không nói gì.

“Tôi bảo cô xin lỗi”. Lục Ký Hy nhắc lại, ánh mắt toát lên vẻ chính nghĩa, “Xin lỗi ông ấy đi”.

“Được”. Cô nhếch mép cười lạnh lùng, ai bảo cô là người hầu của người ta, không thể làm chủ nhân mất mặt được: “Hoàn toàn giống như ông ta nói lúc nãy, tôi dụ dỗ ông ta, tôi lại thô bạo với ông ta”. Ánh mắt của cô từ khuôn

mặt gian trá của người đàn ông kia di chuyển đến khuôn mặt lạnh lùng của Lục Ký Hy, nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi mỉm cười: “Bây giờ thì anh hài lòng rồi chứ”.

Nói xong cô quay người bước đi, trong lòng đã hạ quyết tâm, ngày mai sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này.

Không ngờ, khu ở của người giúp việc khóa chặt cửa, ngay cả người canh cửa

cũng đi xem tiệc. Cô cười gượng, ngước nhìn trăng khuyết.

Ngôn Thiên Hạ ơi là Ngôn Thiên Hạ, mi trở nên thảm hại như thế này từ khi nào vậy?

Hồ nước nhỏ cạnh khu nhà vừa tan băng, vẫn có thể nhìn thấy những chú cá

nhỏ bơi lội tung tăng dưới nước. Cô dựa người vào gốc cây sần sùi, rút

điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên của Khưu Lạc, nỗi nhớ nhung lại trào

dâng, những ngón tay từ từ viết tin nhắn: Khưu Lạc, anh thật nhẫn tâm.

Viết xong, cô không nhấn nút gửi mà ấn nhút thoát, tắt điện thoại.

Nước mắt bỗng rơi xuống, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc. Vì nhớ

Khưu Lạc ư? Hay vì lúc nãy phải chịu ấm ức? Hay vì cô vẫn không đưa được Lâm Hề Nhị về? Cô lặng lẽ để nước mắt chảy xuống, nước mắt rơi rất

chậm, từ từ, từ từ lăn trên má, mang theo bao điều trong trái tim chất

chứa.

“Xin lỗi, lúc nãy đã khiến em phải chịu ấm ức”. Bỗng nhiên Lục Ký Hy vòng tay qua người, ôm cô vào lòng.

“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra”. Cô đẩy tay anh ra, nhưng anh ta càng ôm cô chặt hơn, “Anh biết tất cả những lời nói của ông ta là giả, nhưng anh xin

lỗi, lúc nãy anh không giúp được em”.

Thiên Hạ không nói gì. Cằm

của Lục Ký Hy chạm vào tóc cô, anh ôm cô và nói: “The Bossbị mắc ở hải

quan rồi, dù thế nào nhân viên kiểm tra cũng không cho qua, hết lần này

đến lần khác. Anh đã dùng tất cả các mối quan hệ nhưng không có tác dụng gì. Nhất địn