
hương thơm bốc lên càng nồng, rắn hổ mang khẽ chúi mình xuống, lặng lẽ chuyển động cơ thể, ra khỏi giường của cô, bò ra ngoài phía cửa.
Thiên Hạ thở phào một tiếng, loại
tinh dầu này quả thật đã cứu mạng cô. Tận mắt nhìn thấy con rắn trườn
khỏi phòng ngủ của cô, Thiên Hạ bỗng choáng váng đầu óc, tay cầm chặt lọ tinh dầu, đi thêm đôi dép lê, bước những bước thật nhẹ nhàng bám theo
sau con rắn.
Ánh sáng vàng vọt trên hành lang phản chiếu lên mình con rắn đang sợ hãi, nó lắc qua lắc lại thân mình rồi mới tiến lên phía trước, gian xảo tựa như một sát thủ trong đêm tối.
Đột nhiên,
con rắn hổ mang rẽ sang một căn phòng khách khác trong tầng một, đó là
phòng ngủ của Khưu Lạc. Tới trước cửa, Thiên Hạ hơi kinh sợ, lẽ nào con
rắn sẽ giết anh ấy? Thiên Hạ vừa sắp đẩy cửa vào khuyên anh mau chạy
trốn, bỗng nghe thấy tiếng một cười đàn ông khẽ cười và nói: “Cực cưng,
con về rồi”.
Ngôn Thiên Hạ đứng ở trước cửa tiến thoái lưỡng nan, lọ tinh dầu trong tay đang bỏng cả da lòng bàn tay, nhưng không thể nào làm giảm bớt sự tê lạnh trên lưng.
Người đàn ông đó tiếp tục khẽ cười: “Rắn của ta đã về rồi, anh không sợ sao?”
Là anh ta… Thiên Hạ nghe ra chủ nhân của âm thanh này là ai rồi!
Một âm thanh khác, dây thanh trầm ấm mà cô vô cùng quen thuộc, lạnh lùng đáp: “Vương Tiểu Nhị, trò chơi nên kết thúc rồi”.
“Ha ha, anh có biết tối nay tôi sẽ tới lấy mạng của anh không? Tiếng cười
phóng túng đó, vang lên sởn gai óc trong đêm tối. Thiên Hạ suy nghĩ rất
nhanh, lấy điện thoại ra bắt đầu ghi âm. Nếu như Vương Tiểu Nhị thực sự
là hung thủ, hung thủ sẽ tự mình thừa nhận phạm tội, đoạn ghi âm chính
là chứng cứ có hiệu lực nhất.
“Đúng thế, tất cả mọi người đều bị
những màn kịch của anh che mắt. Lời nguyền rủa của Pharaoh, có điều đó
chỉ là truyền thuyết cổ xưa, anh lại lấy chiêu bài đó để giết cả nhà
Hank, và giá họa thành công cho Sudaly”. Khưu Lạc cười nhạt, “Sudaly
chẳng qua chỉ là một cô gái thần kinh không bình thường, ngay từ nhỏ đã
học lịch sử Ai Cập, ảo tưởng mình chính là một người Ai Cập cổ đại”.
Vương Tiểu Nhị không nói gì, Khưu Lạc tiếp tục nói, “Anh dùng rắn hổ mang dọa chết Ryan, lại sai nó đến nhân cơ hội mất điện đến vờn quanh chân trái
của Tom, tiếng kêu thất thanh của Tom không phải vì bị ngã, mà vì bị cắn nát gót chân mới ngã xuống lầu. Còn như Hank, e rằng trong thức ăn mà
ông ấy ăn vốn có thuốc độc mạn tính. Còn Jerryd, trước tiên anh ôm con
rắn xuống dưới lầu chung cư anh ấy ở, sai con rắn bò vào phòng cắn chết
anh ấy, sau đó đem tất cả vu cho Sudaly, đồn đại đó là lời nguyền rủa
của Pharaoh”.
“Anh bắt đầu hoài nghi tôi từ bao giờ?”
“Chính là tối nay. Làm sao anh có thể phát hiện con rắn trong bụi rậm dưới ánh trăng nhợt nhạt như thế này, anh cách xa nó phải đến bảy, tám mét phải
không? Nhưng anh thông qua Sudaly đang đứng lặng yên và vận tốc của một
con rắn hổ mang để chuyển dư luận tới lời nguyền rủa, khả năng phản ứng
và tốc độ hành động thực là rất nhanh so với người thường. Hôm nay,
Sudaly đã bị giám hộ, cô ấy còn có thể giết Jerryd sao? Nhưng tôi không
tin lời nguyền rủa nào cả. Nếu như lời nguyền rủa của Pharaoh thực sự
linh nghiệm, ông ta còn có thể bị lưu lạc tới bước đường bị người ta mở
quan tài mang thi thể phô bày trước mọi người sao?
“Rất giỏi, anh đoán gần hết toàn bộ sự việc rồi”, Vương Tiểu Nhị thẳng thắn thừa nhận, “nhưng tôi tuyệt đối không hối hận đã giết anh ta!”
Ngữ khí của
người đàn ông này tàn bạo tới mức tay trái đang cầm điện thoại của Thiên Hạ khẽ run lên. Vương Tiểu Nhị tiếp tục nói: “Nếu như anh biết được
Hank đã làm gì, anh cũng muốn giết ông ta! Xác ướp của nữ vương, ngoài
móc câu và quyền trượng được nắm chặt trong tay trái và tay phải ra, còn có một bộ trang sức, đó là hoa tai có hoa văn của hoàng gia, được đeo
trên tai của bà. Vì hoa tai rất nhỏ, lại hơi chuyển màu đen, mới đầu mọi người đều không chú ý. Nhưng tôi đã chú ý thấy, khi tôi vừa nhĩn kỹ
chiếc hoa tai này, Hank liền nhân cơ hội mọi người không để ý đã ra! Tên người Mỹ này, hắn không chỉ làm hỏng xác ướp của Pharaoh, mà còn chiếm
hoa tai làm của riêng!”
Vương Tiểu Nhị cố gắng khống chế nỗi giận dữ, nghe ra vẫn là đầy sự thù hận. Khưu Lạc sau khi nghe xong khẽ cười: “Vậy hoa tai bây giờ đang ở chỗ nào? Hay là đã bị anh nuốt làm của
riêng rồi? Nói cho cùng, anh và Hank có gì khác nhau…”
“Anh mới
là kẻ bất kính với Pharaoh!” Vương Tiểu Nhị gào lên, “Nếu như bây giờ
tôi giao ra văn vật, tất cả mọi người cũng đều sẽ hoài nghi tôi… Ha ha,
Khưu Lạc, anh thật là nhàn nhã rỗi hơi”, anh ta đội nhiên chuyển giọng,
“Đã quan tâm tới tôi, thì cũng không thể không nghĩ xem hoàn cảnh của
anh! Cục cưng của tôi không ngại ăn đêm đâu! Con nữa, quý cô ngoài cửa,
cô cũng có thể bước vào rồi!”
Ánh mắt Thiên Hạ hơi sáng lên, mau
chóng buộc lại mái tóc dài, nhét thẻ nhớ điện thoại vào trong tóc, sau
đó cầm chặt lọ tinh dầu, bình tĩnh đẩy cánh cửa bước vào.
Cửa từ
từ mở ra, ánh lửa tinh dầu trong tay cô và ánh trăng bên ngoài khung cửa chiếu sáng lẫn nhau, chiếu tới Khưu Lạc đang ngồi