
trên ghế sôpha và
Vương Tiểu Nhị đang ngồi trên chiếc bàn gỗ.
Khưu Lạc nhìn Thiên Hạ, vội chìa tay về phía cô: “Thiên Hạ, đến bên anh ngồi đi”.
Cô đi từng bước tới phía Khưu Lạc, ánh lửa của lọ tinh dầu dần dần đưa tới gần, con rắn hổ mang chậm chạp cuốn mình, nằm yên dưới chân Vương Tiểu
Nhị.
Cô ngồi bên cạnh Khưu Lạc, ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Nhị một cách không sợ sệt.
Cơ thịt trên mặt Vương Tiểu Nhị co lại thành một nụ cười méo mó, lạnh lùng quát: “Đã đến rồi, vậy thì chết cùng nhau đi, cũng không uổng hai người đã yêu nhau”. Vừa nói vừa rút một cây sáo dắt sau lưng ra, đôi bàn tay
to béo bấm trên mấy lỗ nhỏ, âm thanh mang đậm màu sắc Trung Đông thoát
ra từ đó. Anh ta vừa thổi sáo, dưới chân dậm nhịp, con rắn hổ mang đột
nhiên mở trừng mắt, màu vàng kim của tròng mắt và màu đen của con người
tỏa nên sự tương phản cực kỳ rõ rệt. Nó lắc lắc thân bắt đầu rướn lên,
nghe tiếng nhạc và nhảy múa. Theo tiếng nhạc càng ngày càng mạnh mẽ, nó
bạnh lớp da cổ, chiếc lưỡi cũng không ngừng thè ra, bắt đầu bò loăng
quăng về phía ghế sofa.
Tay phải Thiên Hạ nắm chặt chiếc lọ tinh
dầu, đó có thể là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Cô thử đưa chiếc lọ về
phía trước, để cho mùi hương khuếch tán đi, nhưng con rắn hổ mang lại
không hề động đậy, những chiếc vằn hoa hoa lệ nhấp nhô như sóng nước
theo nhịp lắc lư của cơ thể, nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền tới rất
ấm áp. Cô ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng hoàn hảo, cô độc của
Khưu Lạc, trong giây phút thất thần…
Nếu như chết như thế này… cũng không uổng họ đã yêu nhau.
Thiên Hạ nắm chặt bàn tay anh, khẽ mỉm cười với con rắn hổ mang hung tợn.
Khưu Lạc cũng mỉm cười, sự mê hoặc kinh hồn, trong giây lát trước khi con
rắn cắn bọn họ, anh rút ra viên đá quý Tổ Mẫu Lục từ trong túi, cười nói với Vương Tiểu Nhị, “Chẳng hay anh có cảm hứng với viên Tổ Mẫu Lục trên “ngai vàng Khổng Tước” này không?”
Con ngươi của Vương Tiểu Nhị
sáng lên ánh sáng tham lam mừng rỡ, tiếng nhạc ngừng lại, nhịp phách
cũng dừng, con rắn hổ mang đột nhiên đổ ra mềm oặt trên sàn.
Viên Tổ Mẫu Lục đó…
Ngôn Thiên Hạ nhìn viên Tổ Mẫu Lục trong tay Khưu Lạc, hơi kinh ngạc. Trước
khi tới Ai Cập, để phòng bị trộm mất đá quý, những viên đá mà Khưu Lạc
mang theo đều là đồ phỏng chế tinh xảo. Viên Tổ Mẫu Lục đó trong tay anh là đồ thật, thì không phải là viên đá nổi tiếng thế giới.
“Sao
tôi biết được viên đá anh cầm trong tay là đồ thật hay đồ giả?” Tiếng
Vương Tiểu Nhị khàn khàn, hình như đang cực kỳ đè nén niềm sung sướng.
“Anh có thể tìm chuyên gia kiểm nghiệm đá quý tới kiểm tra”. Khưu Lạc ung
dung trả lời. Tia sáng màu xanh của viên đá theo những ngón tay thon dài đang duỗi ra của anh, chiếu vào trong đôi mắt tham lam của Vương Tiểu
Nhị. Khưu Lạc tiếp tục nói, “Tôi chết sớm hay chết muộn một ngày, đối
với anh mà nói thì còn có gì khác nhau? Tôi nói cho anh biết, tôi không
chỉ có Tổ Mẫu Lục, còn có ba viên đá nổi tiếng khác – viên Hạc Huyết
Hồng của Miến Điện, viên Thỉ Xa Cúc của Đan Mạch, viên Hoàng Bảo Thạch
của Sudan. Không biết anh có hứng thú hay không? Trong phòng tôi có đồ
nhái, hoặc là anh có thể đi xem qua cho biết”.
“Anh muốn sống mà
ra khỏi đây sao! Đừng có mơ!” Vương Tiểu Nhị ngắt lời. Khưu Lạc cười
không thèm để ý, “Lúc nào anh để tôi an toàn rời khỏi đây thì lúc đó tôi nói cho anh biết chỗ giấu đá quý”.
“Hừ”. Vương Tiểu Nhị hừ một
tiếng lạnh lùng, lớp thịt dày trên khuôn mặt đang co rút, anh ta đột
nhiên đứng dậy, con rắn hổ mang nhanh chóng bò về quanh chân anh ta. Anh ta đi tới cửa, hét một tiếng to ra ngoài, một đám đàn ông mặc áo trắng
tiến vào phòng – họ hóa ra toàn bộ đều là công nhân vận chuyển trong hầm mộ hôm nào.
Hóa ra đều là người của anh ta! Cái khách sạn Manton đáng sợ này chính là sào huyệt của Vương Tiểu Nhị. Vương Tiểu Nhị hét
lên một cách dữ tợn bằng tiếng Ai Cạp, bỗng đám đàn ông chạy về phía hai người họ, trói hai tay họ lại một cách rất thô bạo. Viên Tổ Mẫu Lục
trong tay Khưu Lạc bị cướp đi, điện thoại và lọ tinh dầu trong tay Thiên Hạ cũng bị vứt xuống dưới đất.
Hai người bị trói và tống vào căn phòng dưới mặt đất.
Căn phòng dưới đất cực kỳ sơ sài, một gian phòng bằng đá lạnh lẽo, một đống rơm được trải dưới đất, trong góc phòng còn đặt mấy chiếc hòm gỗ đã bị
bụi phủ lâu ngày. Ngẩng đầu lên có hàng rào sắt thưa thớt, bị mấy xích
sắt vừa to vừa thô nặng khóa bên trên. Ánh lửa vàng vọt từ bên ngoài
hàng rào cửa hắt vào trong, tiếng bước chân của đám đàn ông đã dần dần
đi xa.
Bọn họ bị cầm tù rồi.
Thiên Hạ ngồi trên đống rơm, ôm lấy
đầu gối để giữ ấm. Cô ngẩng đầu nhìn Khưu Lạc đang ngồi trong bóng tối
nói, “Anh qua đây ngồi đi, dù sao bây giờ cũng không ra ngoài được”.
Cô nghĩ, khoảng cách giữa bọn họ đã được kéo gần rồi sao? Phút chót sinh
tử, anh chủ động nắm tay cô, cô có thể cảm thấy sự dịu dàng phía sau sự
ấm áp đó.
Anh nhẹ nhàng đi tới, ánh lửa bập bùng vách ra chiếc
bóng đổ dài nhàn nhạt của anh. Anh dừng lại cách cô khoảng một mét, dựa
vào bức tường đá nói, “Em ngủ một chút đi, chúng mình tạm thời khô