Polly po-cket
Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324622

Bình chọn: 9.5.00/10/462 lượt.

c tiểu thuyết đến mù mắt,

hiện giờ trước nguy cơ cực kỳ nguy hiểm này lại tưởng tượng đến lý thuyết trong

film, nhân vật nam nữ chính trong tình huống này đều xảy ra những cảnh lãng

mạn….

= =

Sau đó là ảo tưởng phai mờ đi một cách đau đớn …

Tôi đau đến mở mắt ra, tay hắn đang bóp cằm tôi, dù có

romantic cỡ nào cũng không thể tưởng tượng ra tình huống này….

Nhưng có thể nhẹ tay hơn một chút được không?

Tôi chỉ còn thiếu chút nữa là nước mắt ròng ròng, hắn

mới chịu buông tay, hung tợn mở miệng: “Giáo huấn cô lần đầu tiên, lần sau

không được tiếp diễn.”

Nước mắt lúc này thật sự muốn rơi, nhưng lập tức được

thu hồi lại, chỉ còn sót một chút ngấn ngấn nơi mí mắt. Hắn tiếp tục giáo huấn:

“Từ nay về sau, không được sự cho phép của tôi, không được vào phòng tôi, không

được động vào đồ đạc hay thay đổi bất cứ thứ gì!”

Tôi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa: “Tôi động vào

thì sao? Đó đâu phải là cái gì ghê gớm!”

Hắn quay sang nhìn tôi, tôi lại không thèm quan tâm

đến ánh mắt của hắn: “Xem ra cô thuộc dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Ngữ

điệu lời nói có vẻ đe dọa nhưng thật ra rất nhẹ nhàng, nhưng hắn nói thế chẳng

qua là để tương xứng với lời giáo huấn phía trên mà thôi.

Hắn đặt một khối thủy tinh bị vỡ trước mặt tôi, chẳng

nhẽ Trúc Diệp lại còn làm cả mấy chuyện như thế này nữa?

“Sao nào? Không nói gì tưởng là có thể chống chế? Nghĩ

là có thể lừa dối?” Hắn dùng giọng điệu châm chọc.

Tôi quả thật không còn gì mà chống chế…

“Có gì đặc biệt hơn người đâu, không phải chỉ là một

khối thủy tinh sao, tôi đền anh cái khác là được.” Tôi cố chấp cãi lại.

“Thủy tinh? Mạc Nhan Hinh, tôi vẫn biết cô rất ngu

ngốc, nhưng ít nhất cũng phải suy nghĩ xem đồ vật của tôi chẳng lẽ lại không

phải là thứ cao cấp gì đó hay sao! “

Hả, tôi bày ra một bộ mặt rất ngây ngốc khó hiểu.



Không phải là thủy tinh thì còn có thể là cái gì nữa?

“Cô đi ra ngoài ngay, tôi không muốn nhìn thấy mặt

cô.” Hắn hất tay lên đuổi tôi ra khỏi nhà.

Tôi thấy hắn khó có thể không xử phạt, không đi thì

những lời ác độc càng tăng, liền lập tức lao ra khỏi phòng như lốc xoáy…



Vừa ra khỏi cửa, cơn giận của tôi đã lập tức bốc lên.

Hùng hổ gõ cửa, Trúc Diệp nhanh chóng mở cửa, cười

nịnh nọt: “Nhan Nhan, mệt rồi hả? Đến phòng tớ ngồi chơi một lúc đi, tớ đấm

lưng cho cậu.”

“Hôm nay dù cậu có cho tớ một trăm vạn cũng vô dụng,

chuyện này tớ đã quyết định rồi!” Tôi kiên quyết chống lại sự dụ dỗ.

Cô ấy thấy tôi không uống rượu mừng, lập tức trở lại

bộ dạng ngắm nghía ngón tay cái vừa mới sơn móng: “Thật đáng tiếc, vốn tớ đã

viết xong cái chi phiếu một trăm vạn…”

Tôi lập tức bổ nhào tới: “Tớ thu hồi lại những lời tớ

vừa nói!”



Lúc này cô ấy mới rút lại bàn tay trắng nõn, vỗ vỗ mặt

tôi một cái: “Đừng nằm mơ nữa!”



Sau đó cô ấy lần lượt giải thích tỉ mỉ mình đã lẻn vào

thư phòng như thế nào, rồi làm gì mà đánh vỡ cái cúp thủy tinh kia.

Bây giờ tôi mới biết thì ra đấy không phải chỉ là một

chiếc cúp thủy tinh bình thường, mà là một chiếc cúp Golf bằng thủy tinh.

Tôi nghĩ món đồ kia nhất định có ý nghĩa vô cùng quan

trọng với hắn, vậy nên hắn mới nổi giận như vậy, bèn bắt chước giọng điệu của

hắn cảnh cáo: “Sau này cậu tuyệt đối không được bước vào phòng anh ta, không

được động chạm linh tinh, nếu không thì không cần xét đến tình nghĩa nữa, chỉ

có hai chữ: Tuyệt giao!”

Nhưng rõ ràng tôi không có được sức uy hiếp như hắn.

“A, chưa chi đã bắt đầu bảo vệ rồi… Chồng cậu? Thật ra

tớ đã sớm nhìn ra cậu là đồ trọng sắc khinh bạn”. Cô ấy thích thú nhấn mạnh.

Mặt tôi bỗng dưng đỏ như mặt trời, vội vàng đứng lên.

Sáng suốt nhanh chóng mà chạy…

Nhưng khi trở về mới phát hiện, chạy như vậy hình như

có gì đó cần che giấu, giấu đầu hở đuôi…

= = Thật sự là thất sách.



Điện thoại được nối liền vang lên giọng nói phấn khích

của Tả San Hô: “Nhan Nhan à, biết gì chưa? Có người nói nhìn thấy chồng cậu đến

quán bar cùng một người đẹp đó, cậu phải quản chồng cho cẩn thận đấy.”

“… Tớ hỏi cậu một chút.”

“Chuyện gì? Địa chỉ cái quán bar kia sao?”

“Cậu có biết hồi mấy người Hướng Khôn từng tham gia

một trận đấu, rồi đoạt được một chiếc cúp Golf bằng thủy tinh không?

“Hả? Sao đột nhiên cậu lại hỏi vấn đề mang tính lịch

sử này? Đợi chút, tớ đi trang điểm đã.” Cô ấy không đợi tôi nói xong đã cúp máy

bỏ đi.

Tôi vừa tắm rửa xong thì thấy điện thoại reo liên tục:

“Có một tin tức chắc chắn cậu không thích nghe…”

Tôi dùng một tay lau tóc, tai và bả vai kẹp lấy chiếc

di động: “Đừng lên cơn điên nữa, có chuyện gì thì nói đi”. Tôi cũng không biết

vì sao mình nhất định phải biết về lai lịch của chiếc cúp đó, có thể do câu

chuyện đằng sau nó.

“Chiếc cúp kia chỉ một mình chồng cậu có, lúc học Đại

Học năm 3 anh ta đã đại diện cho trường tham gia giải Golf, khi đó Golf cũng

không phổ biến lắm, nên cũng không có nhiều người biết chuyện.

Giải thưởng đó do anh ta và Dụ Hà cùng đoạt được, khi

đó Dụ Hà mới học năm nhất, theo đuổi Quan Ứng Thư nửa năm cuối cùng cũng trở

thành bạn gái đầu tiên của anh ta, sau đó Quan Ứng Thư cù