
ậm chí giống như trong thơ viết, hy
vọng tôi tại đầu này, lúc này Quan Ứng Thư tại đầu kia…
Tôi ngay cả điện thoại cũng không dám gọi, sợ hãi quấy
rầy hắn họp hay làm việc, vụng trộm gửi một tin nhắn: “Em nhớ anh, ngủ ngon.”
Trước kia nghe qua một cách nói, buổi tối người yêu sẽ nói với nhau ngủ ngon,
tôi tuy rằng trước kia nửa tin nửa ngờ, hiện tại lại trở nên có chút mù quáng.
Bên kia không có hồi âm, tôi đi vào giấc mộng trong
thất vọng và nỗi nhớ.
Lúc tỉnh lại Quan Ứng Thư đã ở trong phòng, tôi mừng
như điên, giống như vùng đất được hồi xuân vọt vào phòng tắm đang nước chảy rầm
rầm…
Tôi nghĩ hắn đang đánh răng…
Lại không nghĩ rằng hắn đang tắm…
“Tỉnh rồi à?” Hắn trong mắt tựa hồ có dùng sức
áp chế ý cười.
Tôi đỏ mặt muốn rời khỏi: “Em tưởng…” Còn chưa nói
xong đã bị hắn kéo đến dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp đổ xuống, xối vào lời
nói của tôi, cũng xối vào trái tim tôi.
“Ừ, tưởng gì?” Hắn lúc này thật sự cười ra
tiếng.
Tôi ôm thắt lưng ướt sũng: “Tại sao tối hôm qua anh
không nhắn tin lại cho em?” Tiếng chất vấn hung dữ qua làn sương mù bốc lên
nháy mắt biến thành ngữ điệu làm nũng.
“Xuống máy bay mới nhìn thấy.” Hắn trả lời vô
cùng tinh luyện, lập tức cúi người, nói nhỏ vào tai tôi: “Có bao nhiêu nhớ,
hử?” Giọng nói cực kỳ không đứng đắn, mặt của tôi lập tức nóng như lửa.
Áo ngủ ở khoảnh khắc nồng nhiệt đó không cánh mà bay,
tôi có chút e lệ: “Chúng ta, vẫn nên, vào trong phòng đi?” Chỉ là tôi hướng
người tới, lời nói nhỏ nhẹ, tinh tế phản kháng càng như là dục cự còn nghênh (giả vờ cự tuyệt nhưng
thực ra hoan nghênh), càng chứng tỏ vận mệnh bi thảm sắp tới tôi sẽ bị ăn
sạch…
Tôi một trận tê dại tựa vào gạch men sứ trên vách
tường phòng tắm, tay không có chỗ nào vịn, càng thêm sợ hãi đứng lên, chỉ có
thể gắt gao bám bờ vai của hắn, thừa nhận hắn mãnh liệt cuồn cuộn long tinh hổ
mãnh tiến công…
Bên trái chỗ không xa chính là cái gương, tôi lơ đãng
nhìn thoáng qua liền xấu hổ đến toàn thân đều đỏ, hình ảnh hạn chế như vậy, cảm
giác kinh đào hãi lãng như vậy, trong hai mươi mấy năm qua, tôi chưa bao giờ
thấy được. Mà hiện tại, tôi tựa hồ không để ý lắm, không ngại một người khác
khống chế được tôi, khống chế phập phồng cùng sung sướng của tôi…
Tôi nhũn ra trong cánh tay của hắn, gần như bất tỉnh
nhân sự, mơ mơ màng màng oán giận: “Chưa thấy qua người nào cầm thú như anh…”
Buổi sáng lúc làm việc liên tiếp mắc lỗi, bị Du Phái
mắng cho vài câu nhưng tôi chỉ tủm tỉm cười, hắn đại khái cảm thấy tôi hoàn
toàn không cứu được nữa, nghiêm túc nói: “Tôi thật không biết tại sao cô lại
được giữ lại.”
Tôi đang muốn rời đi bỗng nhiên bắt được trọng điểm:
“Du tổng, anh vừa mới nói cái gì? Tôi đã vượt qua được thời gian thử việc rồi
sao?!”
Giọng nói của tôi vô cùng vui mừng : “Cám ơn công lao
bồi dưỡng của ngài, tôi về sau nhất định sẽ càng cố gắng hơn nữa .”
“Quên đi, cô chỉ cần không gây thêm phiền toái
là tôi đã bái tạ Bồ Tát lắm rồi .” Hắn làm bộ xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Tôi vui rạo rực vội báo cho Tiểu Mẫn, cô ấy rất biết
nắm bắt thời thế, không buông tha bất cứ cơ hội xảo trá nào đối với tôi: “Tôi
muốn ăn sườn xào chua ngọt, cậu bé họ Vương kia làm ngon lắm nha.” Cô ấy luôn
luôn lấy việc háo sắc làm cơm ăn.
” Du tổng của chúng ta chẳng phải cũng rất đẹp trai
sao?” Tôi rảnh rỗi liền trêu chọc lại cô ấy.
“Cái đó không giống nhau, một ngừơi chỉ để đùa
giỡn cho vui, còn một người là muốn ôm về nhà …”
“…” Tôi không nói gì, cơ hồ đã hộc máu.
Nhưng còn chưa tới giờ nghỉ giữa trưa tôi lại nhận
được điện thoại, tôi tới một góc thưa thớt người qua lại, lén lút tiếp: “Alo?”
Bên kia đại khái chờ đã không đủ kiên nhẫn: “Sao bây
giờ mới nghe điện thoại?”
Tôi thực nghi hoặc, hắn là ông chủ mà không có tính
kiên nhẫn như vậy sao có thể khai thác một tấc đất cắm dùi trên thương trường
anh lừa tôi gạt đầy phong ba này chứ?
“À, em vừa rồi không tiện nhận điện thoại.”
“Giữa trưa không cần xuống căn tin, đi lên trên
này.” Hắn nói xong liền gác máy, tôi giống như là tiểu thái giám thời cổ đại ở
trong cung hầu hạ hoàng đế, tùy truyền tùy đến, thậm chí ngay cả từ “Vâng” cũng
không kịp nói ra khỏi miệng.
Ánh mắt Tiểu Mẫn như tên trộm: “Mau mau khai báo, đã
có bạn trai rồi phải không? Sao nhận điện thoại cứ ấp a ấp úng, trốn đông tránh
tây thế hả?”
Tôi hoảng hốt, vội vàng phủ nhận: “Không phải không
phải, em không có bạn trai, vừa mới là… là Du
tổng uy hiếp nếu còn nghe điện thoại cá nhân nữa thì sẽ bị trừ tiền thưởng cuối
năm…” Tôi mặc dù trăm phần trăm trong lòng vô cùng hoảng loạn nhưng cũng chỉ có
thể tìm lý do như vậy để lừa người đơn thuần như Tiểu Mẫn
Phía mặt ngoài hộp đựng đồ ăn là LOGO nổi tiếng của
khách sạn năm sao cao cấp, tôi oán thầm, đòng thời lại rất hưởng thụ.
Tuy không có gì đặc biệt, nhưng thịt bò thăn được nấu
rất đa dạng, đủ mọi hương vị màu sắc: “Sao làm được như thế này nhỉ?” Tôi nghi
hoặc, đem các phần thịt bò thăn so sánh với nhau, quả thật không giống.
Hắn buông văn kiện xuống, rửa tay đi ra: “Anh không
phải c