
ái muôi múc canh.”
“…”
“Anh gọi em lên đây có việc gì sao?” Bình thường
đối với tôi hắn đều như chăn dê trên núi, tùy ý tôi thích ăn uống chỗ nào thì
ăn.
Vừa nghe tôi hỏi xong, sắc mặt của hắn liền chuyển
biến, có ý không vui, tôi lập tức sửa miệng: “Đồ ăn này ngon thật, anh cũng nếm
thử đi.” Từng miếng thịt màu nâu đỏ vừa thơm lại vừa ngọt, tôi vẫn chưa được ăn
bao giờ.
Tôi rất tự nhiên gắp một miếng đưa cho hắn, bởi vì
nhiệt độ hạ thấp, nên tôi mặc một cái áo khoác màu lam nhung mỏng, khuy áo hình
vỏ sò, lúc đứng dậy nhất thời không để ý, cúc áo quá to, va vào cái bàn chật
hẹp, tay tôi do vội vàng cầm cái cúc khiến cái bát chưa kịp đưa cho hắn nhất
thời thay đổi tuyến đường đáp xuống quần áo hắn, sau đó đường ray đứt quãng…
Cuối cùng đổ ập xuống thảm lông dê dài mềm mại như bôngtrên sàn nhà, dường như
cũng thấy hổ thẹn nên chui tọt vào bên trong, không thấy bóng dáng.
Bình thường quần áo của hắn đa số đều là sắc tối hoặc
màu đen, nhưng hôm nay thế nào lại là nguyên cả bộ màu trắng, bây giờ đột nhiên
xuất hiện mấy vết dính xấu xí như con giun ở trên người hắn, nhìn rất khó coi… Nhưng cũng không khó
coi bằng sắc mặt của tôi, trong nháy mắt, huyết sắc trên mặt tôi cơ hồ lập tức
theo đó biến mất, toàn bộ mặt có lẽ đã trở nên trắng bệch vô cùng đáng sợ…
Trái tim tôi gần như ngừng đập, thoi thóp đợi hắn giận
dữ lật bàn mắng người, kết quả là hắn lại nhìn mấy dấu vết trên người, khóe
miệng hơi hơi cong lên: “Làm sao bây giờ nhỉ?”
Tiếng nói rất trầm thấp, mang theo sự mị hoặc cùng
nghịch ngợm làm tôi cảm thấy không quen. Tôi cứng ngắc đứng thẳng: “Em,.. em
nhớ rõ là ở văn phòng của anh, ừm, bên trong không phải còn có cái, ách, tủ
quần áo sao?”
Hắn cúi đầu nở nụ cười, duỗi tay đem tôi ở phía đối
diện dắt qua nửa vòng cái bàn, kéo vào trong lòng. Lực kéo rất lớn, làm cho tôi
một phát lao xuống, lảo đảo ngã vào trong lòng hắn, trán hung hăng đập vào cằm
hắn, làm tôi đau tới mức hít vào.
Hắn dùng đôi môi ướt át và ấm áp hôn hôn vào chỗ đau
trên trán tôi một chút, rồi mới chịu buông ra. Cười giống như đứa trẻ:
“Anh đúng là có, nhưng còn em thì sao?”
Tôi đắm chìm trong nụ cười bướng bỉnh lại như ánh mặt
trời của hắn, ngẩn người thật lâu, giống như trong bóng tối tột cùng của bầu
trời đêm đột nhiên xẹt qua một vì sao rơi; hoặc như kiểu vào mùa đông tuyết rơi
trắng xóa, sáng sớm đẩy cửa sổ ra bỗng nhiên phát hiện ở góc tường có một đóa
hoa đang nở rộ rực rỡ…
Đợi đến khi tôi rốt cục hoàn hồn mới phát hiện một
việc lớn, bởi vì nước tương lắng đọng chậm, tôi bị hắn kéo vào trong ngực không
nói làm gì, chỉ có điều vừa vặn ngồi đối diện với hắn, nên không may đem ngay
con giun trên áo hắn sao chép lại lên áo khoác của tôi …
“Quan Ứng Thư!” Lần đầu tiên tôi hét to, chưa
từng thấy người nào có thù tất báo như vậy!
Hắn cười đến mức mất cả hình tượng vì quỷ kế của mình
thực hiện được, tuy rằng hôm nay cũng không phải là ngày nhật thực toàn phần
năm trăm năm mới có một lần, tuy rằng quần áo của tôi không có đáng giá bằng
của hắn; tuy rằng tôi cảm thấy có tức giận cũng chẳng được xin lỗi… Nhưng tôi
vẫn tức giận ! Đời này, đây là lần đầu tiên giận hắn!
Xúc động là ma quỷ, Mạc Nhan Hinh, xúc động là cực
phẩm ma quỷ…
Tôi liền cắn một phát lên bờ vai hắn…
Không phải nói quân tử động khẩu tiểu nhân động thủ
sao, tôi hôm nay quyết báo thù lại làm quân tử! Hơn nữa tôi có hàm răng tiêu
chuẩn nha, Trúc Diệp nói loại răng nanh này cắn người là có uy lực nhất.
Nhưng mà sao cảm thấy rắn chắc như vậy chứ? Chẳng lẽ
hắn gầy đến mức chỉ còn lại có xương cốt?
Dùng sức tới nửa ngày mà cũng chả thấy hắn có chút
động tĩnh gì, đúng lúc tôi đang muốn ngẩng đầu quan sát thái độ của hắn thì hắn
lại nghiêm trang mở miệng: “Có muốn nhìn qua kiệt tác của em không?”
Kích động trong tôi còn chưa hết hẳn, nên rất hung tợn
tháo cúc, dùng sức kéo chiếc áo sơmi của hắn tới sát cánh tay, khi nhìn vào
không khỏi hít phải một tầng khí lạnh: “Em rõ ràng chỉ cắn có một cái…”
Khắp nơi không chỉ có vết răng cắn mà còn rất nhiều
vết cào…
1, 2, 3, 4… 5 vết, đều là miệng vết thương?
“Đếm xong chưa? Đây là của ngày hôm qua, cộng
thêm việc tốt ngày hôm nay nữa.” Ngữ khí của hắn lại trở nên âm trầm.
“Em, … em không phải cố ý …” Tôi ngụy biện, đồng
thời lui về phía sau, việc này so với việc hắn làm bẩn quần áo của tôi, quả
thực là không còn gì quan trọng nữa …
Lại một lần nữa trời đất bỗng nhiên quay cuồng, tôi bị
hắn cầm eo quay đến một trăm sáu mươi độ: “Thế nào? Muốn chạy, trốn tránh trách
nhiệm sao?”
Tôi cố giãy dụa nhưng không có kết quả.
Giờ mới phát hiện ra việc này có bao nhiêu mờ ám, mục
đích ban đầu của hắn khi gọi tôi lên ăn cơm chính là hắn chỉ quan tâm tới việc
bản thân “ăn” chưa no, làm gì còn thèm bận tâm đến quy luật một ngày ba bữa của
nhân dân chúng tôi?
Ga giường tơ lụa ban đầu lạnh lẽo, vuông vức mà phẳng
phiu, sau đó khắp nơi là nếp nhăn, độ ấm như lửa…
Tôi mệt mỏi ngồi phịch ở trong lòng hắn, cảm giác mình
giống như Hawking*, cả cơ thể chỉ có mười đầu ngón tay là còn có t