
hể gập lại,
tôi đỏ mặt tức giận không thôi, xòe đầu ngón tay ra đếm: “Mỗi lần cách nhau
chưa được sáu tiếng…”
*
Stephen Hawking là một nhà vật lý-lí thuyết người Anh. Trong nhiều thập kỉ, ông
được coi là ông hoàng vật lý lý thuyết của thế giới. Hawking từng được coi là
những nhà khoa học xuất chúng như Isaac Newton và Paul Dirac. Trong thời gian
làm luận án Tiến sĩ, Hawking bị mắc một chứng bệnh về thần kinh (bệnh Lou
Gehrig), gần như mất hết khả năng cử động, ông phải phẫu thuật cắt khí quản và
không còn khả năng nói chuyện bình thường được. Tuy vậy, luận án vẫn được hoàn
thành vào năm 1966. Ông bị gắn chặt vào chiếc xe lăn, chỉ có thể nói được qua
một thiết bị tổng hợp tiếng gắn với một máy tính mà ông gõ chữ vào đó.
“Ưm.” Hắn đáp một tiếng ra vẻ không có việc gì.
Tôi cầm lấy chiếc đồng hồ nam trên đầu giường, nghe
nói đây là được đặt làm riêng, cả thế giới chỉ có một, đằng sau có khắc những
chữ cái đầu tên hắn: “Còn có 10 phút là tới giờ làm việc, nhưng em lại không
còn tí sức lực nào.”
“Một giờ sau lên máy bay.” Hắn trả lời rất lạc
đề, bàn tay không chút để ý nắm lấy một lọn tóc của tôi, chậm rãi đưa lên mũi
ngửi, tôi đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn rất nổi tiếng lại bị tôi xuyên
tạc hoàn toàn thay đổi thành “Lòng có mãnh hổ, mảnh ngửi tường vi”(Trong lòng
tôi có mãnh hổ dịu dàngngửi đóa tường vi) . Bản thân trong lòng cố gắng kiên
trì lý giải, có chút đắc ý.
Nhưng vừa nghe xong câu nói đó của hắn tôi như thể đột
nhiên được tiếp thêm năng lượng, lập
tức quay đầu nhìn hắn: “Lại đi công tác, nơi nào vậy?” Ngữ khí u oán y hệt người
ở lại thâm cung hậu viện bị chồng ruồng bỏ.
Thế nào mà lại giống như đang trong thời kỳ cách mạng
kháng chiến, làm vợ chồng thật khổ a, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều …
“Nước Pháp, em và anh chuẩn bị cùng nhau xuất phát.”
“Hả? Em cùng anh đi nước Pháp? Vì sao?” Tôi trăm
tư khó giải, tôi không phải thư ký tinh thông ngoại ngữ bốn nước, cũng không
phải trợ lý có kinh nghiệm xử lý nguy cơ, mang tôi đi công tác làm gì?
“Không muốn nghe lải nhải .” Hắn nói không đầu
không đuôi, tôi mất nửa ngày suy nghĩ, rẽ vào chín cong mười tám quẹo của từng
tế bào não mới lý giải được rõ ràng. Mỗi lần cuối tuần về nhà ăn cơm mẹ chồng
bắt đầu không phải bằng mấy bài cầu nguyện của Cơ Đốc Giáo, mà là lải nhải “Các
con xem các con đi, kết hôn lâu như vậy mà ngay cả tuần trăng mật cũng không
có, các chuyên gia đều nói, mang thai trong lúc đi hưởng tuần trăng mật đứa bé
sẽ rất thông minh xinh đẹp ” linh tinh, ban đầu tôi còn lúng túng, nhưng sau
rồi tập mãi thành thói quen, nhìn quen lắm rồi, trong đầu phản xạ có điều kiện
phiên dịch nó thành “Hôm nay món cá hun khói rất ngon, con ăn nhiều một chút” …
“Đi nước Pháp hưởng tuần trăng mật à?” Tôi cố
gắng đè thấp vui sướng sắp phun trào hỏi.
Hắn từ chối cho ý kiến, loại tình huống này tôi phải
tự bổ não mà hiểu. Tôi loạn cào cào: “Em còn chưa thu dọn hành lí, mấy cái áo
khoác của em đều bẩn, hơn nữa hộ chiếu visa của em cũng chưa làm…” Càng nói
càng cảm thấy tôi có thể lên được máy bay là một hy vọng xa vời.
Tôi hoảng hốt thì đầu óc quay cuồng, đầu óc quay cuồng
thì sốt ruột, sốt ruột thì cái trán đổ mồ hôi, giống con quay khoác cái ga trải
giường chuyển động trong phòng: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Không thể mặc
quần áo bẩn xuất ngoại được rồi, làm vậy thật sự là mất mặt cho nước nhà mà…”
Hắn tay dài chân dài đi tới, ôm tôi vào trong lòng,
cười khúc khích: “Cô nhóc ngốc nghếch, không cần lo lắng.”
Tôi ngay cả thời gian giáp mặt sám hối với Tiểu Mẫn và
đi đến phòng nhân sự nhận giấy chứng nhận nhân viên chính thức cũng không có,
trực tiếp mặc áo khoác tây trang màu đen của đại BOSS, lần đầu tiên trong cuộc
đời đứng trong thang máy chuyên dụng trong truyền thuyết đi xuống bãi đỗ xe.
“Thật sự không cần em viết giấy xin phép xin
sao? Du tổng rất nghiêm khắc …”
Hắn đại khái rất là không kiên nhẫn với sự lải nhải
của tôi, không thèm quan tâm tôi, tiếp tục nói bằng tiếng của nước nào đó tôi
không biết, trong giọng nói cứng nhắc không có lên xuống.
Hay là chào tạm biệt với Tả San Hô một lúc đi, dù sao
cũng có nửa tháng không thể bị cô ấy quấy rầy nữa.
“Tiểu Bạch, tớ là Mạc Mạc.”
“Ôm một cái nào, sờ sờ mó mó…” Suy nghĩ của cô
ấy luôn quái đản. .
“Tớ phải đi, nhờ cậu giúp vài việc vặt.”
“Ôi chao ôi chao ôi chao, cậu học đại học ngữ
văn, muốn tớ giúp đỡ còn dùng từ nhờ này sao? Cậu còn kém cỏi hơn cả học sinh
tiểu học.”
“Biết rồi, cậu đừng nói dài dòng nữa. Buổi lễ ra
mắt phim hôm thứ bảy tớ không đi được, cậu giúp tớ xin lỗi chú Đặng* và xin chữ
kí cho tớ nha, làm ơn.” (*Diễn
viên Đặng Gia Hoa, đã được nhắc trong chương 48)
“Biết biết, sao cậu cứ thích mấy chú già một đống tuổi
rồi thế nhỉ.“
Tôi không cam lòng cãi lại: “Nói gì thì nói tớ vẫn còn
trẻ với trái tim nhiệt huyết nhé, còn hơn cậu già rồi mà nhìn thấy mấy bé tiểu
chính thái thì sáng mắt ra …”
“Tớ thuộc thế hệ cuối 80 đầu 90 nhé, cậu không
được nói xấu tớ!”
“… Không nhiều lời, nhớ làm việc c