
Lênh xoay người rời khỏi phòng, Diệp Hàm liền bảo Tiểu Tương giúp nàng
mặc thêm quần áo, cũng đỡ nàng đến tiền thính đợi Bùi Cảnh Duệ tới.
Diệp Hàm
bị thương ở Đường môn, bởi vậy Đường môn kiên trì giữ nàng ở lại chữa
thương, Thái thú đại nhân nghe nói Bùi Cảnh Duệ cùng Diệp Hàm ở tạm tại
Đường môn, cũng liền đem con gái đến Đường môn, hy vọng Diệp Hàm chữa
trị cho con gái của hắn. Nhưng hắn lại sợ con gái không người làm bạn,
lại lệnh ba người cháu gái trong nhà đi theo, bởi vậy, Đường môn vốn
dương thịnh âm suy, nhân dịp này mà mỹ nữ như mây.
Nhiều
người náo nhiệt, nhưng nhiều người cũng thêm phiền toái, Đường môn thêm
bốn vị mỹ nữ, cũng thêm không ít người ăn dấm chua, bởi vậy Diệp Hàm trừ bỏ đến chính viện thính đường vấn an Đường Hán Thiên, còn lại đều nhốt
mình trong phòng.
Mấy ngày
trước nàng nghe Nguyên Lệnh nói, Bùi Cảnh Duệ cùng Kính Quân An lại lập
thêm một cái bẫy, bắt giữ thành công dư đảng còn lại của giặc Phù Phong, tuy có người bị thương, nhưng được thầy thuốc của Vũ Huyền môn chăm sóc đã không còn đáng ngại.
Hôm qua
Kính Quân An đã áp giải những tên đó về kinh, dọc theo đường đi có bốn
vị chủ hộ của Hổ Diệu quán bảo vệ, mặt khác Bùi Cảnh Duệ cũng phái người âm thầm đi theo, để ngừa có tình huống đột xuất.
Nàng mới vừa đưa thuốc cho tiểu thư con Thái thú, nhân ngày đẹp trời, bởi vậy nàng cùng Tiểu Tương thưởng đàn ở hoa viên.
Tiểu Tương một bên nghe nàng đánh đàn, một bên nói chuyện: “Tiểu thiếu gia, ngươi
có phát hiện hai tiểu thư Vệ phủ cùng Khâu cô nương đều thích đi theo
Đại công tử không?”
Diệp Hàm cười liếc khẽ Tiểu Tương một cái, tiếp tục đánh đàn.
Tiểu Tương thấy nàng không nói gì, nói thêm: “Tiểu thiếu gia, theo ngươi thấy, Đại công tử có thể thích ai trong số các cô nương đó không? Hay là hắn
thích hết, cho nên mới không xua đuổi các nàng.”
“Tiểu
Tương, đại ca sao có thể đuổi các nàng đâu? Ngươi đừng quên người ta
cũng là khách của Đường môn, huống hồ cho dù ở Bùi gia, cũng không thể
làm chuyện mất lịch sự như thế.”
“Nhưng mà thấy các nàng ngày nào cũng như bướm vờn hoa quấn quít lấy Đại công tử, người ta lo lắng thôi!” Tiểu Tương bĩu môi.
“Lo lắng? Có gì phải lo lắng?” Diệp Hàm ngừng đàn, nghiêng đầu nhìn Tiểu Tương.
“Người ta là lo lắng cho ngươi a!”
“Cho ta?”
Diệp Hàm kinh ngạc cười nhìn Tiểu Tương, thấy vẻ mặt Tiểu Tương rất
thành thật mới nói: “Nếu đại ca có ý với một vị cô nương trong số đó,
thì không phải rất tốt sao? Tuổi của đại ca sớm nên thành hôn, chúng ta
hẳn phải vui vẻ mới đúng.”
“Tiểu thiếu gia, Đại công tử lấy người khác, vậy ngươi làm sao bây giờ?” Tiểu Tương lo lắng hỏi.
“Ta? Cái gì làm sao bây giờ?” Diệp Hàm khó hiểu hỏi.
Tiểu Tương nhìn bộ dáng bình tĩnh của Diệp Hàm, nàng đoán nhất định Diệp Hàm tính
toán dùng thân phận nam nhi đi theo Đại công tử cả đời, nhưng mà Diệp
Hàm là một cô nương, có thể lấy thân phận nam nhân đi theo Đại công tử
mãi được? Tiểu Tương đột nhiên nhớ tới mỹ nhân trong họa, nàng nghĩ
thầm, Tiểu thiếu gia cùng Đại công tử hai người, có thể nói là trai tài
gái sắc, sao có thể đem vị trí Thiếu phu nhân chắp tay đưa cho người ta? Không được! Nàng nhất định phải cố gắng vì tiểu thiếu gia!
“Tiểu thiếu gia, ngươi đem sự tình nói với Đại công tử một câu được không?”
“Ngươi có chuyện gì muốn ta nói với đại ca?”
“Không phải là chuyện của ta, là chuyện của ngươi!” Tiểu Tương thấy Diệp Hàm còn mù mờ, nói thẳng ra: “Chuyện ngươi thật ra là…”
“Tiểu
Tương!” Diệp Hàm nghiêm lệ cắt ngang lời nàng: “Không phải nói với ngươi rồi sao? Về sau không được nhắc lại.” Tuy Bùi Cảnh Duệ đã sớm biết nàng là nữ nhi, nhưng nàng lại không biết nói chuyện này với Tiểu Tương ra
sao.
“Được
rồi.” Tiểu Tương bất đắc dĩ cúi đầu, qua một lúc lâu sau, nàng lại ngẩng đầu lên nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi có phát hiện ra không, gần đây
Đường cô nương đối xử rất tốt với ngươi, không phải nấu canh cho ngươi
thì cũng là mang xiên y đến tặng.”
Đối với
việc này, Diệp Hàm đã sớm biết, nhưng nàng đã ám chỉ Đường Vân nhiều
lần, hy vọng nàng ta không nên đem tình cảm đặt trên người nàng, chỉ
tăng thêm thương tâm cùng rối loạn mà thôi.
Nhưng
Đường Vân vẫn cứ: “Mặc kệ thế nào, ta nhất định làm ngươi thích”, hơn
nữa Tiểu Tương mỗi ngày đi theo bên cạnh, càng làm Đường Vân nghĩ người
nàng thích là Tiểu Tương, nên mới không thích mình, thường xuyên lãnh
trào nhiệt phúng với Tiểu Tương.
“Tiểu
Tương, ngươi đừng nói chuyện này với người khác, nếu không Đường cô
nương thương tâm, cũng sẽ không tốt.” Diệp Hàm nhắc nhở.
Nhưng Tiểu Tương lại trầm mặc không lên tiếng, vì thế Diệp Hàm còn nói: “Tiểu Tương, lời của ta đã nghe thấy chưa?”
“Rồi, Tiểu Tương biết.” Tiểu Tương bất đắc dĩ gật gật đầu, tiếp theo lại nhớ đến
chuyện Bùi Cảnh Duệ nhắc nhở nàng: “Tiểu thiếu gia, đã đến giờ ngươi
uống thuốc, Tiểu Tương đến phòng bếp mang thuốc đến cho ngươi.”
“Cũng tốt. Ngươi cất đàn giúp ta trước đi, ta ngồi thêm một lúc nữa, sau đó về phòng chờ ngươi.”
“Vâng.”
Tiểu Tương ôm đàn về phòng, đến khi ra vẫn thấy Diệp Hàm lâm vào trầm
tư, cũ