
cười nói: “Sau khi về Trường An, đại ca liền vào cung
giải thích chuyện của nàng với Hoàng thượng, Hoàng thượng vì cám ơn nàng chữa bệnh giúp Hoàng hậu nương nương, hạ chỉ thu nàng làm nghĩa muội,
phong nàng làm: “Chiêu Minh công chúa”, cũng tứ hôn cùng đại ca. Trước
khi nàng về Vương phủ, thánh chỉ đã đến, nên nàng mới không biết.”
Diệp Hàm nghe xong cũng không biểu hiện gì đặc biệt, nàng chỉ im lặng gật đầu, tỏ vẻ nàng biết, tựa như việc này với nàng mà nói chỉ là
chuyện phiếm đầu đường xó chợ, người được phong công chúa không phải
nàng, chỉ là một người khác có quan biết mà thôi.
Kính Quân An thực kinh ngạc nhìn Diệp Hàm lạnh nhạt, mà Bùi Cảnh Duệ
chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ cười cười, hắn hiểu Diệp Hàm là người không
tranh không cầu. Nếu nói có chuyện gì trên đời làm nàng nóng nảy, kia
đại khái là chuyện có liên quan đến hắn, mới có thể thoáng khiến cho
nàng hứng thú.
Kính Quân An khôi phục trấn định sau liền hỏi: “Vậy hôn lễ định khi nào thì?”
“Mùng chín tháng này.”
“Mùng chín?” Đây là hai người đồng thời kinh hô.
Từ giờ đến mùng chín chỉ còn ba ngày, khó trách Diệp Hàm vẫn cảm thấy kì quái, mấy ngay nay, nàng thấy tất cả người hầu trong Vương phủ không ngừng chạy ngược chạy xuôi, thì ra đều là vì hôn sự của nàng cùng Bùi
Cảnh Duệ, chính là nàng chỉ khó hiểu vì sao hắn không nhắc tới việc này
với nàng.
Kính Quân An kinh ngạc vì ngày đã gấp gáp như vậy mà Diệp Hàm lại vừa mới biết chính nàng bị Hoàng thượng tứ hôn, mà ba ngày sau phải thành
hôn, nàng chưa chuẩn bị tâm lí. Nàng không rõ dụng ý của Bùi Cảnh Duệ
khi làm thế.
“Đại ca, vì sao không nói việc này với Diệp Hàm?”
Bùi Cảnh Duệ biết Diệp Hàm sẽ hỏi hắn như thế, hắn cố ý để mọi chuyện đâu vào đấy rồi mới nói cho nàng, chính là khiến cho nàng phản ứng, làm cho hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng, mới có thể chân thật cảm thụ được nàng đang đứng bên cạnh hắn.
Nhưng về bí mật ấy, Bùi Cảnh Duệ không muốn người khác biết, vì thế
hắn nói: “Đại ca bận quá quên mất, Diệp Hàm có vì thế mà tức giận đại
ca?”
Diệp Hàm nghi hoặc liếc hắn một cái, lắc lắc đầu nói: “Sẽ không.”
Kính Quân An thấy hai người kia phản ứng có chút kì quái, cảm giác
một người chờ mong xem kịch hay, người còn lại thì lạnh lạnh nhạt nhạt
như là chuyện không liên quan đến mình. Hắn không rõ lắm, nhưng vẫn thật tình chúc phúc nói:
“Chúc mừng hai vị, chúc mừng hai vị.”
“Cám ơn.” Diệp Hàm nhẹ giọng cảm tạ.
Bùi Cảnh Duệ đứng dậy nói: “Nếu lệnh muội đã không có việc gì, ta và
Hàm nhi liền cáo từ trước. Mùng chín ngày ấy nhớ đến phủ ta cùng uống
chén rượu mừng.” Hắn cười nói nhìn vẻ mặt khó hiểu của Kính Quân An,
nhất định là Kính Quân An cảm thấy kì quái khi hắn cùng Diệp Hàm ở
chung, nhưng hắn cũng không muốn giải thích nhiều làm gì, cứ mặc Kính
Quân An nghĩ gì thì nghĩ.
Kính Quân An sang sảng đáp lại: “Đương nhiên, ta nhất định đến.”
~~~***~~~
Sau ngày Diệp Hàm đến phủ Kính tướng quân, Tiểu Tương lập tức giúp
nàng thử quần áo, xong việc nàng hỏi Tiểu Tương, có biết hôn lễ của nàng không, tuy Tiểu Tương không trả lời, nhưng nàng cũng phát hiện thì ra
việc này mọi người cố ý giấu nàng, chính là nàng không rõ vì sao mọi
người phải giấu nàng đâu? Giữ thắc mắc trong lòng, ba ngày sau nàng cùng Bùi Cảnh Duệ bái đường thành hôn.
Bái đường sau, Diệp Hàm bị đuổi về tân phòng ngồi đợi, nàng cảm thấy
nhàm chán, liền nhắm mắt dưỡng thần, mãi đến khi được Bùi Cảnh Duệ nhấc
khăn hỉ ra, nàng mới chậm rãi mở mắt.
“Có mệt không?” Bùi Cảnh Duệ vừa hỏi vừa gỡ mũ phượng, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp vai nàng.
Diệp Hàm thoải mái tựa vào hắn, mãi đến khi hắn dừng tay mới hỏi: “Đại ca, vì sao phải gạt Diệp Hàm?”
Bùi Cảnh Duệ thật sự bội phục tính nhẫn nại của Diệp Hàm, giữ chuyện
trong lòng đến ba ngày sau mới hỏi, xem ra hắn phải chuyên tâm hơn để
huấn luyện lòng hiếu kì của nàng mới được.
“Muốn biết?” Hắn rót cho nàng một chén rượu.
“Dạ.” Diệp Hàm cầm chén cùng hắn uống rượu giao bôi.
Bùi Cảnh Duệ lấy chén khỏi tay nàng, nhẹ nhàng ném xuống bàn, chỉ
thấy hai cái chén dừng trên bàn thoáng lạch cạch mới ngừng lại. Mà hắn
đã đẩy nàng lên giường, buông rèm trướng hai bên xuống mới nói: “Muốn
biết, chờ đại ca hết đói xong nói cho nàng, được không?”
Diệp Hàm gật gật đầu, không hiểu lắm hỏi: “Đại ca đói sao?”
“Ừ, đói.” Bùi Cảnh Duệ cởi bỏ áo ngoài của Diệp Hàm, vừa hôn nàng vừa nói.
“Vậy chúng ta ăn đồ ăn trên bàn trước.” Diệp Hàm không để ý đến quần áo này đó đã bị hắn cởi, trấn định nói.
Bùi Cảnh Duệ cũng không kinh ngạc khi tân nương bé nhỏ của hắn không
hiểu chuyện phong tình, chờ đến hai người đã cởi bỏ gần hết, hắn mới dán miệng bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Hàm nhi, đại ca đói, nhưng đại ca
phải ăn nàng mới có thể no, nàng có hiểu không?”
“Không hiểu, Diệp Hàm không phải đồ ăn, sao có thể giúp đại ca no
đâu?” Diệp Hàm bị Bùi Cảnh Duệ khiêu khích, tuy cảm thấy cả người mềm
nhũn không chút sức lực,, nhưng vẫn cố tỉnh táo hỏi lại.
Bùi Cảnh Duệ nghe nàng hỏi, chỉ có thể ôm chặt nàng hơn, đầu dán chặt vào gáy nàng cười khẽ, hắn thực sự khâm phục sự