
bình tĩnh của hàm nhi,
nhưng hắn hy vọng nàng nhiệt tình nóng bỏng vì hắn, vì thế sủng ái nói:
“Chờ đại ca ăn nàng, nàng sẽ hiểu thôi.”
Diệp Hàm vẫn không hiểu ý Bùi Cảnh Duệ, mãi đến khi Bùi Cảnh Duệ dùng hành động thay thế lời nói “ăn” sạch nàng, nàng quả nhiên hiểu ra.
~~~***~~~
Diệp Hàm ngồi một mình giữa đình ngắm hoa sen trên hồ, vốn trước đó
nàng đang cùng Bùi Cảnh Duệ đánh đàn, ngâm thơ, nhưng Nguyên Lệnh lại
đến mời hắn đi xử lí công chuyện, Bùi Cảnh Duệ muốn nàng đi cùng, nhưng
nàng không muốn quấy rầy hắn, khéo léo từ chối.
Hai người thành thân đã được nửa năm, Bùi vương gia cùng Bùi vương
phi muốn hai người ở lại Lân viên, hy vọng vợ chồng có nhiều cơ hội bồi
dưỡng tình cảm hơn, để bọn họ sớm được bế bồng cháu nội, nên Bùi Cảnh
Duệ cùng nàng mang theo một ít người hầu đến Lân viên.
Cuộc sống hôn nhân ưu nhàn hơn trước kia nhiều, hơn nữa thời gian bên cạnh Bùi Cảnh Duệ tăng lên cũng là lúc nàng phát hiện chính mình thường nhớ đến hắn, thích cùng một chỗ với hắn làm gì đó, hơn nữa nàng cảm
thấy chỉ cần ở cùng Bùi Cảnh Duệ, nàng trở nên vui vẻ hơn trước đây, có
lẽ đây chính là “tình yêu” mà Tiểu Tương nhắc đến đi.
“Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân!” Tiểu Tường vừa chạy vừa lớn tiếng gọi.
Sau khi nàng thành thân cùng Bùi Cảnh Duệ, hắn liền hạ lệnh mọi người trong Bùi gia không được gọi nàng là “Tiểu thiếu gia”, phải sửa lại
thành “Thiếu phu nhân”, nếu có người gọi sai, đuổi khỏi phủ.
Hắn giải thích nói: “Hàm nhi, nếu đại ca không làm như vậy, chỉ sợ
mọi người mất bốn, năm năm mới có thể không gọi nàng là “Tiểu thiếu
gia”. Nhưng đại ca sợ đến lúc ấy, con chúng ta sẽ nghĩ chúng có hai
người cha, lại thiếu một người mẹ sinh ra chúng, đến lúc ấy nàng bảo
phải làm thế nào?”
Diệp Hàm biết hắn thích trêu nàng, có lẽ tại nàng quá mức im lặng,
quá mức độc lập, nên mỗi khi có chuyện, nàng thường quên rằng hắn ngay
bên cạnh nàng, mới làm cho Bùi Cảnh Duệ không vui.
Hắn thường xuyên nói với nàng: “Hàm nhi, đừng quên còn có đại ca.”
Bởi vì sợ nàng quá độc lập, nên Bùi Cảnh Duệ thường thường thích trêu nàng, thích làm nàng thẹn thùng mà dụi vào lòng hắn làm nũng, hắn nói
chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm giác được nàng thật sự thuộc về hắn.
“Thiếu phu nhân.” Tiểu Tương vừa hồng hộc thở vừa gọi Diệp Hàm.
“Tiểu Tương, có việc gì thở đã rồi nói.” Diệp Hàm hơi tựa vào lan can nói.
Tiểu Tương cầm áo choàng khoác lên vai nàng: “Công tử bảo ta lấy cho ngươi khoác, sợ ngươi lạnh.”
“Tiểu Tương, đừng như đại ca, cứ coi ta như búp bê.” Diệp Hàm không
vui nhíu mày nói. Mọi người trong nhà sủng ái quan tâm nàng đã vượt quá
mức bình thường, cơ hồ làm cho nàng phát mốc.
Cứ nói vì tốt cho nàng, việc này không cho nàng làm, cái kia không
cho nàng động, làm cho nàng càng ngày càng thấy mình giống hệt người tàn tật. Thậm chí chỉ cần nàng hơi thở dài, tất cả sẽ lo lắng thành một
đoàn, càng đừng nói đến chuyện nàng mở miệng muốn thứ này thứ nọ, không
thể không lập tức chuẩn bị đầy đủ; chính là cứ như vậy làm nàng cảm thấy bị trói buộc, không tự nhiên.
“Thiếu phu nhân!” Tiểu Tương thấy Diệp Hàm ai oán liền kinh hô một tiếng, vì đây là cảm xúc Diệp Hàm chưa từng có.
“Quên đi, ngươi vội vội vàng vàng tìm ta có chuyện gì?” Diệp Hàm miễn cưỡng dựa vào lan can như trước, hai mắt híp lại nhìn chăm chú xuống
mặt hồ.
“Là thế này, Đường công tử Đường Quân tìm đến ngươi.”
“Đường Quân?”
“Dạ vâng. Không phải thiếu phu nhân quên người này rồi chứ?” Tiểu Tương không dám tin tưởng nhìn Diệp Hàm.
“Ta đương nhiên nhớ rõ, nhưng mà hắn đến tìm ta làm gì?”
“Ta nghe Lệnh gia nói, hắn đến để bái ngươi làm thầy.”
“Ha! Vậy đại ca nói thế nào?”
“Công tử có chuyện bảo Tiểu Tương chuyển cáo tới ngươi.”
Diệp Hàm nhìn thấy Tiểu Tương hỏi: “Đại ca bảo ngươi nói cho ta chuyện gì?”
“Công tử nói, nếu thiếu phu nhân đồng ý để Đường công tử vào Vũ Hùyền môn học y, thì thiếu phu nhân không thể quá gần gũi với hắn, cũng không thể đồng ý làm sư phụ của hắn.”
“Vì sao?” Diệp Hàm khó hiểu hỏi.
“Công tử muốn Tiểu Tương chuyển lời tới phu nhân, công tử là thần dấm chua chuyển thế, cho nên hắn rất thích ăn dấm chua, công tử còn nói
Thiếu phu nhân là của riêng hắn, không cho người khác hưởng ngươi. Nên
tuy công tử biết rõ hai người các ngươi không có chuyện gì, nhưng công
tử nói chỉ cần là nam tử, mặc kệ bất luận kẻ nào hắn cũng không hy vọng
ngươi gần gũi quá, nên công tử hy vọng Thiếu phu nhân suy nghĩ kĩ rồi
hãy quyết định. Mặt khác….”
“Còn có mặt khác…” Diệp Hàm kinh ngạc.
Tiểu Tương thận trọng nhìn Diệp Hàm gật gật đầu, “Vâng, công tử nói
xong, lại nói thêm, muốn Tiểu Tương chuyển lời hắn tới Thiếu phu nhân
xong, hai người chúng ta tuyệt đối không được cười hắn.”
Tiểu Tương vừa nói xong, Diệp hàm cùng nàng quả thực bật cười ha hả.
Cười rồi, Tiểu Tương mới nói: “Á! Chúng ta cười lớn tiếng như vậy, nhất định sẽ bị công tử nghe thấy mất.”
Diệp Hàm cười lớn, nỗi ưu sầu khó nói trong lòng cũng bị thổi mất.
“Tiểu Tương, ngươi đi viện Khai Dương hỏi Đường Quân có muốn đến phòng
thuốc làm dược đồng không, ngươi sẽ dạ