Snack's 1967
Đại Hiệp Rất Nghèo

Đại Hiệp Rất Nghèo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321231

Bình chọn: 10.00/10/123 lượt.

kiến trúc bên kia, hưng

phấn chạy vội qua: "Cám ơn trời đất, tất cả đều không thay đổi!"

Bích Lạc đàn mặc dù gọi là đàn, nhưng là một kiến trúc tựa như Tô Châu

lâm viên, mái cong ngói đỏ, thụy thú trấn trạch (*), được xây ở bên

trong ba mặt vách đá, ở trong vừa có vẻ nhu tình lại vừa có vẻ trang

nghiêm cổ kính, bên ngoài Bích Lạc đàn có con hào do con người đào lượn

quanh, bảo vệ Bích Lạc đàn chống được kẻ thù xâm lược từ bên ngoài, đồng thời cũng cung cấp nguồn nước cho những người sống ở trong Bích Lạc

đàn.

Mà chỉ trong một khắc Lệ Thú bước chân vào Bích Lạc đàn, bước chân đột

nhiên dừng lại , ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào vách đá, thanh âm có

chút khàn khàn mở miệng: "Bang chủ, cửa vào ban đầu kia của các ngươi có cái đó rồi sao?"

Bang chủ bang Khô Lâu nghe Lệ Thú hỏi, bước chân lập tức dừng lại, theo

ánh mắt Lệ Thú nhìn lại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Vốn hẳn là vách đá gồ ghề nhưng giờ giống như bị người sử dụng kiếm chém xuống, san bằng bóng loáng. Trên mặt còn khắc mấy chữ như rồng bay

phượng múa.

"Thiên địa có tình, Yêu Tuyệt không thức."

Tám chữ lớn trải dài phóng đãng, tựa như cự long đang bay lên không

trung, khắc vào thật sâu trên vách đá, chứng tỏ võ công người khắc vô

cùng cao cường.

So sánh với người khắc chữ trên vách đá bị san phẳng, bang chủ bang Khô Lâu nuốt nước miếng không ngừng.

Có thể làm ra kết quả như thế này thì người đó phải có khinh công cùng nội lực cao siêu thế nào a?

Lần đầu tiên, bang chủ bang Khô Lâu cảm thấy thua dưới tay người như Lệ Hi Kiệt không oan.

"Bang chủ?" Lệ Thú lại mở miệng, làm bang chủ bang Khô Lâu còn đang trong sợ hãi thật sâu tỉnh lại.

Bang chủ bang Khô Lâu hít sâu một hơi: "Không phải của chúng ta. Khẳng định là phụ thân Lệ công tử lưu lại ."

"Vậy thì không sai ." Lệ Thú nhìn chằm chằm vào tám chữ to kia.

"Thú ca, đó là cái gì?" Tiểu Tiểu nhỏ giọng hỏi.

Một thức cuối cùng của "Yêu Tuyệt kiếm: Yêu Tuyệt thiên hạ!"

“Một thức cuối cùng?” Sở Văn Xuyên nhìn tám chữ to: “chỉ với tám chữ

này?” Hắn từng nghe phụ thân nói qua, Yêu Tuyệt kiếm của Lệ gia thiên hạ vô song, chỉ cần luyện thành một thức cuối cùng, thiên hạ to lớn, không chổ nào không thể đi: “Tứ đệ, đệ xác định? Chỉ có tám chữ này! Lời giải thích gì cũng không có, chẳng lẽ bởi vì có hai chữ Yêu Tuyệt mà xác

định như vậy?”

”Bởi vì trên Yêu Tuyệt kiếm phổ có viết, ba chương cuối cùng của Yêu

Tuyệt kiếm đều chỉ có tám chữ.” Lệ Thú giải thích: “Chỉ có luyện thành

ba chương cuối cùng thì Yêu Tuyệt kiếm mới đại thành.”

Lệ Thú nhìn chằm chằm mấy chữ kia, dường như muốn từ trong đó lĩnh ngộ

ra cái gì: “Bang chủ, có thể dẫn ta lại gần xem một chút được không?”

“Đương nhiên có thể!” Bang chủ Khô Lâu lập tức đáp ứng.

Chỉ có nhìn vách đá bốn phía của Bích Lạc đàn ở gần mới có thể thấy được nó hùng vĩ như thế nào, phảng phất như đâm thẳng lên tận trời, mà đá

vụn phân tán bốn phía dường như nói rõ ràng vách đá bị người bình định

và trải qua mài dũa như thế nào.

“Thật lợi hại!” Tiểu Tiểu sợ hãi than: “Trông như bị một kiếm chém vào vậy.”

“Chờ ở đây một chút.” Lệ Thú nheo mắt lại, ngẩng đầu lên, nhìn chữ trên

vách đá, đột nhiên vung tay áo lên, giống như Phi Bằng giương cánh đột

ngột bay lên từ mặt đất, cao chừng tám chín trượng.

Năm ngón tay của Lệ Thú cong thành trảo, khi sắp phải rơi xuống thì chụp mạnh vào vách đá, vách đá trơn bóng trong nháy mắt xuất hiện năm lỗ

bằng bàn tay, Lệ Thú một khắc cũng không dừng lại, trực tiếp mượn lực

lại hướng về phía trước nhảy tới, cứ như thế lặp lại.

Vân Hành nếu biết tuyệt học Long Tường chưởng của hắn bị Lệ Thú dùng để leo núi, phỏng chừng phải giận điên.

Chỉ một lát sau, Lệ Thú đã đi tới nơi khắc chữ, không khỏi trợn to mắt

sợ hãi than, bởi vì chiều sâu của chữ đủ để chứa được một người đã

trưởng thành nằm ngang ở bên trong.

Nhìn quét qua xung quanh một lần, Lệ Thú cũng không phát hiện ra có cái gì đáng chú ý, liền xuống dưới tụ họp cùng mọi người.

Lại nhìn thấy Tiểu Tiểu cùng Yến Thanh Dịch dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái nhìn hắn, ngay tại lúc hắn không giải thích được nhìn lại hai tỷ đệ

này, Tiểu Tiểu đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, làm một đại lễ trước

hắn.

“Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ nhi một bái!”

“...”

Sau này hắn thu đồ đệ mà nói.... gọi nàng là sư nương hay là sư tỷ?

....

....

Nhóm người Lệ Thú được bang chủ bang Khô Lâu sắp xếp ở dưới Bích Lạc

đàn, mà bang chủ bang Khô Lâu phái ra vài người bang Khô Lâu đi đến chân núi Khô Lâu trước thông báo cho tất cả mọi người trong bang chuyển về

Bích Lạc đàn, đợi sau khi trưởng lão của bang Khô Lâu tới rồi lập tức

quay trở lại núi Khô Lâu, sắp xếp công việc di chuyển, dù sao trong hai

mươi lăm năm tích lũy đồ đạc cũng không ít.

Yến Thanh Dịch, Sở Văn Xuyên cùng Tiểu Tiểu được nghỉ ngơi nguyên vẹn

hai ngày này, mỏi mệt bôn ba trong khoảng thời gian này trở thành hư

không, làm cho người ta lo lắng chính là Lệ Thú.

Từ sau khi nhìn thấy tuyệt chiêu sau cùng của Yêu Tuyệt kiếm hắn vẫn

luôn đứng ở dưới chân vách đá kia, Tiểu Tiểu đi đưa thức ăn nước